Vạn Thiên Thánh lại nhắc: “Đừng cái gì cũng nói hết cho mọi người! Nhân tộc không phải là bá chủ chư thiên! Ở thời khắc mấu chốt, không ai có thể bảo vệ được ngươi, lần này có vẻ như Nhân tộc đại thắng, đánh chết vô số cường địch, trên thực tế thì sao?”
“Thần Ma cường tộc chỉ mất đi một vài vô địch mà thôi, ngươi cảm thấy bọn họ có ít vô địch lắm à?”
“Không có Bán Hoàng nào ra tay, ngươi biết điều này có nghĩa là gì không? Nghĩa là bọn họ cảm thấy làm vậy thì chính là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, chưa đến thời điểm ra tay, không cần thiết ra tay!”
“Nếu không phải vì Văn Mộ bia thì bọn họ đã không thèm để ý Nhân cảnh ẩn giấu bao nhiêu, bọn họ chỉ đang quan sát, xem Nhân cảnh náo nhiệt!”
Vạn Thiên Thánh cười cười: “Khi ngươi lấy ra Văn Mộ bia, ta đã biết là sẽ có phiền toái, nhưng ta đoán Nhân tộc cũng đã có chuẩn bị...”
Dứt lời, ông thở dài một phen, đoạn bảo: “Ngươi tin không, ngay lúc này đây, Nhân tộc vẫn còn vô địch đang che giấu, ở ngay trong Nhân cảnh này, chưa từng ra tay! Nếu mấy người Chu Thiên Đạo không giết được vô địch, khi ấy vị vô địch đó mới xuất hiện!”
Tô Vũ sửng sốt!
Còn nữa sao?
Sao có thể... Nếu có, vì sao không ra tay?
“Đứa nhỏ ngốc!”
Vạn Thiên Thánh cười cười, “Không để lại hậu chiêu mà chạy hết đến chiến trường Chư Thiên, chẳng lẽ là muốn từ bỏ hang ổ sao? Ta không trách bọn họ, có một số người không thể không che giấu, Nhân tộc còn vài vị vô địch tam thế thân ngã xuống, nhiều năm qua chưa từng xuất hiện, có khả năng đang trốn ở một nơi nào đó trong Nhân cảnh, thời khắc mấu chốt chắc chắn vẫn sẽ ra tay, đương nhiên, không xuất hiện cũng là chuyện tốt...”
Tô Vũ khẽ gật đầu: “Ta đã biết! Phủ trưởng, ta sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ kẻ nào...”
“Ừ.”
Vạn Thiên Thánh mỉm cười, lại nói: “Kể cả ta! Bởi vì, ta cũng có hiềm nghi rất lớn, ngươi hiểu chưa?”
Tô Vũ không hé răng.
“Có lẽ ngươi cũng hiểu, thứ ta cho ngươi xem có lẽ là có mục đích âm mưu, không phải là chân thật. Ai nói kẻ giết Diệp Bá Thiên nhất định chính là Phần Hải? Vì sao không thể là ta? Ta giết Phần Hải có lẽ là vì giết người diệt khẩu! Ta hủy hoại chính mình có lẽ là để thoát khỏi hiềm nghi, bởi vì chắc chắn có người từng hoài nghi ta!”
Vạn Thiên Thánh nhắc lại: “Cho nên, có một số việc tự mình hiểu rõ là được! Đừng lấy vốn bảo mệnh ra làm công cụ cứu thế, không có ngươi, không có tượng đá, Nhân tộc sẽ diệt vong sao?”
“Trước khi ngươi sinh ra, Nhân tộc có làm sao không?”
“Muốn diệt Nhân tộc nào có đơn giản như vậy!”
Ông lắc đầu: “Còn chưa tới lúc đó đâu, nếu đến thời điểm đó thật, đám người Đại Tần vương đã nóng nảy tấn công các giới gây hỗn loạn rồi, hơn 400 năm trước mới là thời khắc nguy cấp thật sự, những người này lựa chọn phá giới mà chiến! Hiện tại còn chưa đến lúc đó, Nhân tộc vẫn còn có thể chống đỡ!”
Ông lại nhìn vật gánh chịu trong tay Tô Vũ, mở miệng: “Tiểu tử nhà ngươi mặt lạnh tâm thiện! Hiện tại trên chiến trường Chư Thiên có vài Nhân tộc chưa có vật gánh chịu để chứng đạo, nếu ngươi gặp, ngươi có tặng không?”
Tô Vũ không hé răng.
Vạn Thiên Thánh lắc đầu: “Đừng cho người khác dễ dàng như thế, ngươi lấy được thứ này quá dễ nên chưa chắc đã quý trọng! Mà dễ dàng thật sao? Nếu không phải có tượng đá đánh chết vô địch, đánh bạo tam thế thân vô địch vài lần, ngươi lấy đâu ra? Chính ngươi không cần chứng đạo à? Lão sư ngươi, sư tổ ngươi chẳng lẽ cũng không cần? Tới lúc đó, chưa chắc ngươi đã có!”
“Nếu có suy nghĩ ấy, tiểu tử, mấy thứ này có thể tặng cho mấy vị thành chủ!”
Vạn Thiên Thánh dặn dò: “Tinh Hồng coi trọng ngươi bởi vì thành chủ bình thường không thể thoát khỏi cổ thành được. Cho nên, nếu ngươi có thể giao hảo với những tượng đá khác, một khi đám thành chủ chứng đạo thành công... Bọn họ sẽ là trợ lực chân chính của ngươi! Bọn họ có hạn chế, bọn họ bị giới hạn trong cổ thành, bị giới hạn trong tượng đá, ngươi chứng đạo sẽ rất khó, khó như lên trời! Chưa chắc đã có nhiều người nguyện ý liều mạng chiến đấu vì ngươi! Lúc này đây có lẽ là một cơ hội, một số thành chủ có khả năng sẽ cắt đứt thông đạo tử khí, tiến vào chuẩn vô địch, hoặc có thể tăng cường chính mình trong thời gian ngắn...”
“36 tòa cổ thành, 35 tòa có thành chủ, trừ ngươi ra thì còn 34 vị thành chủ, nếu những thành chủ này chứng đạo, vậy họ mới là chỗ dựa cho ngươi, vô địch chân chính vì ngươi mà chiến!”
Tô Vũ nhíu mày: “Phủ trưởng... Này...”
“Ngươi muốn nói rằng tư tâm của ta quá nặng phải không?”
Vạn Thiên Thánh cười, Tô Vũ lắc đầu, nhíu mày nói: “Khống chế vô địch khó lắm. Tượng đá có thể khống chế được ư? Thành chủ thật sự có hy vọng chứng đạo sao? Nếu chứng đạo rồi, bọn họ có thể thoát khỏi đó hay không?”
“Không, tượng đá mạnh như vậy còn không thể thoát khỏi, huống chi là bọn họ!”
Vạn Thiên Thánh nói: “Tiểu tử ngươi biết thế là được! Vật gánh chịu càng nhiều càng tốt, chưa chắc sau này đã có thêm đâu, ngươi cho rằng vạn tộc sẽ ngày ngày đưa vô địch tới cho ngươi giết ư? Trừ lần này ra, bình thường ngươi có thể gặp được bao nhiêu chuẩn vô địch?”
“Mọi người chỉ biết ngươi có hai vật gánh chịu, hai khối còn lại hãy tự mình giấu đi! Nếu tới bước đường cùng, không còn biện pháp nào khác thì mới giao ra!”
Dứt lời, ông lại ném một khối vật gánh chịu cho hắn, “Cái này cũng cho ngươi!”
Đây là thứ ông lấy được khi giết Phần Hải. Lúc giết Minh Hà vương thì ông không lấy được gì, giết Phần Hải, diệt tam thế thân, ông chỉ lấy được một kiện.
“Ta giữ cái này cũng vô dụng.”
Ông nói tiếp: “Chu Thiên Đạo rất khó chứng đạo, không có biện pháp thành công ở Nhân cảnh, Nhân cảnh... Hiện tại rất khó chống đỡ cho người chứng đạo, hoặc là chư thiên, hoặc là di tích, hoặc là tiểu giới! Ngươi hãy tìm cơ hội, có lẽ thời điểm gia hỏa này chứng đạo thì đó cũng sẽ là cơ hội của ngươi!”
Tô Vũ gật đầu.
Vạn Thiên Thánh tiếp tục nói: “Hãy nhớ thêm một việc! Ngươi chỉ là ngươi, ngươi không phải con trai của Đại Tần vương, Đại Hạ vương hay Đại Chu vương... Cũng không phải con trai của Đại Minh vương! Lần này ngươi chỉ thấy Nhân tộc đại thắng, thực lực tăng mạnh, lại không thấy vô địch đỉnh cấp mới là kẻ được lợi chân chính.”
“Chu gia một nhà có 4 vô địch, Đại Minh phủ có 2 vô địch, Đại Tần phủ có 2 vô địch... Ta không phán xét gì bọn họ, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, dù là thánh nhân thì cũng có cảm tình, có phân thân sơ!”
Vạn Thiên Thánh nói thẳng: “Có cảm tình là chuyện tốt, kẻ không có cảm tình thì đã chạy hết rồi! Chính bởi vì bọn họ có cảm tình nên mới trường kì chinh chiến chư thiên, nhưng dù có cảm tình... Ngươi có thể sánh bằng con cháu bọn họ sao?”
Tô Vũ nhìn ông.
“Dù ngươi có thiên phú thì cũng không phải con cháu của bọn họ! Quan hệ giữa Đại Minh vương và Ngưu Bách Đạo có tốt không? Nhưng hắn phát hiện hai cái di tích, một cái tự dùng, một cái cho con hắn, có cho Ngưu Bách Đạo không?”
Tô Vũ trầm mặc.
Vạn Thiên Thánh bình tĩnh nói: “Đây là lựa chọn của người bình thường! Đại Minh vương không sai, hắn có thứ tốt liền cho con trai mình là rất bình thường! Dù quan hệ với Ngưu Bách Đạo có tốt thì cũng chỉ là bằng hữu, là chiến hữu. Cha ngươi có thứ tốt cũng sẽ cho ngươi mà sẽ không cho chiến hữu của hắn, đúng không? Trừ khi ngươi không cần, không dùng được, cha ngươi đột nhiên tốt bụng thì mới đem cho người khác.”
“Ta nói những điều này chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, ngươi... Là Tô Vũ! Không phải Hạ Vũ, không phải Tần Vũ, cũng không phải Chu Vũ!”
Tô Vũ gật gật đầu, lại nghi hoặc nói: “Phủ trưởng, ta không phải Vạn Vũ!”
Vậy ngài cho ta vật gánh chịu làm gì?
Vạn gia có hậu nhân, chính là Vạn Minh Trạch.
Vạn Thiên Thánh bật cười: “Ngu ngốc! Bởi vì ta không dùng được, còn người Vạn gia... Ngươi phải biết rằng hoài bích có tội! Quá nhiều đồ sẽ khiến kẻ khác thèm muốn, nếu không có thực lực thì sẽ giữ không nổi! Đừng dùng chí bảo để thăm dò nhân tâm! Thứ như nhân tâm là không thể thử!”
Tô Vũ gật đầu, đoạn hỏi: “Phủ trưởng, sau lần này ngài còn ở lại Nhân cảnh nữa không?”