Tô Vũ hỏi: “Phủ trưởng, sau lần này, ngài có còn ở lại Nhân cảnh nữa không?”
“Sẽ không.”
Vạn Thiên Thánh bình tĩnh đáp: “Ở lại, ta khó xử, mọi người cũng khó xử! Vậy còn không bằng rời đi.”
“Phủ trưởng nhất định phải làm vậy sao? Ta cảm thấy có thể để đám vô địch tự mình giáo huấn, giải quyết mà...”
“Ấu trĩ!”
Vạn Thiên Thánh buồn bã nói: “Làm vậy sẽ khiến vô địch bất mãn trong lòng, vậy chẳng bằng cho bọn họ một mục tiêu để oán hận! Bọn họ không sai, kẻ sai là ta, ta quá tàn nhẫn, quá độc ác! Ít nhất khi đó bọn họ sẽ thống nhất suy nghĩ! Ta không có quan hệ gì nhiều với các ngươi, không cần thiết giận chó đánh mèo, không phải tất cả vô địch đều là Phần Hải vương.”
Vạn Thiên Thánh lại dặn dò: “Sau cuộc chiến này nhớ phải tuyên dương thành tích của mình, ngươi cầm chân bao nhiêu thiên tài tương đương ngăn cản bấy nhiêu vô địch, cống hiến bao nhiêu cho Nhân tộc, không phải chúng ta biết thì nghĩa là mọi người đều biết! Đừng che giấu công lao! Nhớ kỹ, phải nói cho những người khác biết di tích là của ngươi, do chính ngươi cống hiến ra, đừng nói là giả, cứ nói là ngươi đã đạt được di tích kia, sau lần này thì hoàn toàn không còn nữa!”
“Còn Văn Mộ bia...”
Vạn Thiên Thánh nói: “Vạn tộc đều nhìn chằm chằm! Nhưng phải nhớ nó không còn nằm trong tay ngươi, mà là ở trong tay Không Không! Hoàng Giáp là Không Không, ngươi phải nhớ kỹ điểm này, đồ vật đã bị hắn cầm đi rồi... Ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi lấy về, nhưng ngươi phải khẳng định thứ đó nằm trong tay hắn, hắn không có biện pháp ra mặt giải thích, cũng không dám ra!”
Tô Vũ sửng sốt, ở trong tay ai?
Tô Vũ vội vàng lấy ra Văn Mộ bia mình đang giữ, Vạn Thiên Thánh còn không thèm xem: “Giả, ta quen thuộc với Văn Mộ bia hơn ngươi, huống chi di tích kia do ta làm giả, ta quen thuộc hơn ngươi! Hoàng Giáp đang giữ... có lẽ là Chu Thiên Phương bảo hắn lấy đi, không sao, ta giúp ngươi lấy lại, Chu Thiên Phương sẽ không biết! Ngươi cũng đừng nói, cứ để Hoàng Giáp khó lòng giãi bày với Chu Thiên Phương.”
Tô Vũ nghi hoặc: “Phủ trưởng, thật sự Hoàng Giáp đang giữ sao?”
“...”
Vạn Thiên Thánh chần chờ một chút, rồi cười: “Tiểu tử này!”
Dứt lời, ông ném một tấm bia đá cho hắn: “Giữ đi, thứ Hoàng Giáp lấy đi đã bị ta thay đổi, hắn trộm đồ giả, nhưng hắn tưởng là thật, vậy là đủ rồi!”
Tô Vũ bĩu môi, ta biết ngay mà!
Ngài đã biết là Hoàng Giáp muốn trộm, di tích do ngài tạo, ngài để Hoàng Giáp trộm được chắc?
Vạn Thiên Thánh buồn bã nói: “Đừng ném lung tung nữa, đây là chuyện tốt, sau chuyện này, mọi người sẽ xuất hiện nghĩ vạch trần thân phận Hoàng Giáp, để hắn gánh tội! Không thì Bán Hoàng sẽ nhìn chằm chằm vào ngươi!”
“Phủ trưởng, như vậy có thích hợp không? Dù sao người ta cũng giúp ta, làm vậy hình như là lấy oán trả ơn?”
Vạn Thiên Thánh cười đáp: “Hắn không chết được, huống chi vốn dĩ hắn cũng trộm mà! Nếu không được thì ném cho Chu Thiên Phương đi, ngươi cho rằng Chu Thiên Phương lấy được thì sẽ đưa trả ngươi sao?”
Ông lắc đầu: “Đừng lý tưởng hóa mọi thứ như thế! Văn Minh sư đều muốn thứ này, Chu Thiên Phương cũng là Văn Minh sư, hắn cũng muốn! Thứ này có lẽ có quan hệ với việc Văn Minh sư chứng đạo, bị lấy đi rồi thì coi như không còn là của ngươi nữa!”
Tô Vũ đau đầu: “Phủ trưởng... Ta đây...”
“Ngươi coi như không biết gì cả!”
Vạn Thiên Thánh bình thản: “Vốn dĩ ngươi cũng không biết! Thôi, để ta nghĩ cách bại lộ thân phận Hoàng Giáp, thậm chí phá hủy di tích, lộ ra một góc thời gian, để mọi người nhìn thấy đồ vật đã bị Hoàng Giáp đánh cắp! Không Không không phải là Nhân tộc, ngươi cảm thấy nếu không phải vì Chu Thiên Phương, hắn sẽ giúp ngươi sao?”
Tô Vũ thật sự đau đầu!
“Ta hiểu rồi!”
Tô Vũ nói: “Ta đây coi như không biết, Không Không... Ta sẽ xem xét.”
“Vậy là được rồi!”
Vạn Thiên Thánh cười: “Ta chỉ nói vậy thôi, còn lại ngươi tự tính mà làm! Ngươi có cổ thành làm dựa vào, không giữ được Văn Mộ bia, di tích cũng mất, như vậy chỉ có thân thể ngươi cường đại chứ ý chí lực và thần văn thì không, vạn tộc cũng không mù, bọn họ có thể nhìn ra, sau này ngươi sẽ bớt phiền toái đi nhiều! Không cần phải như bây giờ nữa, Nam Vô Cương, Vân Trần xuất hiện, Liễu Văn Ngạn tiến vào Nhật Nguyệt... Sắp tới, ngươi sẽ không còn bị coi là uy hiếp lớn nhất nữa...”
Tô Vũ gật đầu, điều này cũng đúng.
Hắn chỉ không hiểu một chuyện: “Phủ trưởng, Nam Vô Cương, Tam Đại... Tại sao ngài có vẻ không thích ông ấy?”
Tô Vũ cảm thấy Huyền Giáp khá tốt.
Theo lý thuyết, ông ấy là sư phụ của Vạn Thiên Thánh, vậy mà Vạn Thiên Thánh vẫn luôn hô thẳng tên ông.
Vạn Thiên Thánh bình thản đáp: “Đại sư huynh thu đồ đệ, ta không thân với Tam Đại! Ông ta ở Liệp Thiên các nhiều năm, thật sự không biết tình cảnh đa thần văn hệ sao? Đương nhiên ta cũng không có tư cách phán xét, mọi người đều là người nhẫn tâm! Đa thần văn đã mất đi rất nhiều người, ta biết, ông ấy biết, Vân Trần sư huynh cũng biết, rất nhiều người đều biết... Nhưng so với việc tìm ra vô địch phản bội thì chuyện này không còn quan trọng! Hôm nay nhiều người chứng đạo, những chuyện đó lại càng không quan trọng! Kẻ nhớ kỹ chẳng có mấy ai đâu!”
Vạn Thiên Thánh cười nói: “Cho nên ta mới nói, ngươi chỉ là ngươi, là Tô Vũ! Không phải Nam Vũ, Vạn Vũ... Một mạch trọng cảm tình chỉ tính từ Diệp Bá Thiên mà thôi, Diệp Bá Thiên, Liễu Văn Ngạn, Hồng Đàm, Bạch Phong, Trần Vĩnh, ngươi, Ngô Gia... Các ngươi mới xem như một mạch!”
Vạn Thiên Thánh mỉm cười, “Hiểu chưa? Đó mới thật sự là một mạch truyền thừa, Diệp Bá Thiên trọng tình, lỗ mãng, cuồng vọng, kiêu ngạo... Cho nên hắn đã chết! Mấy người Liễu Văn Ngạn cũng vậy, trọng tình, cho nên ở vhư thiên vạn giới, một mạch các ngươi bi thương nhất! Chúng ta không thảm như vậy! Liễu Văn Ngạn hao phí 50 năm; Hồng Đàm làm rùa đen 50 năm; Trần Vĩnh trơ mắt nhìn bạn tốt của mình bị giết, vì chính mình mà chết; Bạch Phong xa rời quê hương, không dám nhận người nhà, không dám quay trở về; Ngô Gia không còn cha mẹ; ngươi bị người đuổi giết ở chư thiên, vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết...”
Vạn Thiên Thánh thở dài, “Cho nên, kẻ thê thảm chân chính chỉ có các ngươi mà thôi! Bắt đầu từ Diệp Bá Thiên cho đến ngươi, không ai có kết cục tốt! Các ngươi chính là quân cờ trên bàn cờ của Nhân tộc và vạn tộc, những người khác đều có tính toán riêng, mà trong đó, Hạ gia cũng trả giá rất nhiều.”
“n tình là ân tình, không thể gộp chúng với thứ khác!”
Nói đến đây, Vạn Thiên Thánh hít sâu một hơi: “Ta đi thanh toán ân oán không phải là vì các ngươi, ta chỉ làm vì chính mình, ta không cam lòng, cũng không muốn bị kẻ khác coi là quân cờ, để đám người đánh cờ thao túng, Tô Vũ... hãy cường đại lên!”
Vạn Thiên Thánh phá không rời đi.
Tô Vũ nhìn bóng dáng ông, im lặng thật lâu.
Đây là lần Vạn Thiên Thánh nói với hắn nhiều nhất, nói rất nhiều điều bình thường không nói, không dám nói, không thể nói.
Trong khi ai ai cũng vui mừng, Vạn Thiên Thánh lại dội cho hắn một gáo nước lạnh thấu tim.
Ông phải đi!
Tô Vũ vốn cho rằng ông đã từ bỏ, kết quả lại không, ông không từ bỏ, ông thật sự muốn đi thanh toán hết thảy.
Từ nay về sau... người vừa được mọi người coi là anh hùng, có lẽ... Không còn là anh hùng nữa.
Bởi vì Vạn Thiên Thánh điên rồi!
Đúng vậy, điên rồi.
Kỳ thật Tô Vũ đã nhìn ra, có lẽ ông còn điên cuồng hơn cả Lam Thiên.
Vạn Thiên Thánh rất thông minh, ông nhìn ra rất nhiều điều, dường như hiếm có điều gì có thể giấu được ông, nếu ông không ra tay, ông chính là anh hùng, đại anh hùng của Nhân tộc.
Nhưng... tâm tình Tô Vũ phức tạp khó hiểu.
Trước khi Vạn Thiên Thánh rời đi còn dạy hắn đạo sinh tồn, giúp hắn thoát khỏi tất cả phiền toái, kể cả vấn đề Văn Mộ bia.
Ông nói rằng đừng tin ông, nhưng... có thể không tin sao?
Tô Vũ thở dài, không suy nghĩ nữa.
Sau hôm nay, Nhân tộc không còn Vạn Thiên Thánh.