Đại chiến vẫn đang tiếp tục.
Trong Nhân cảnh, vạn tộc chạy tán loạn.
Một đám người rút lui theo 4 vị vô địch, chiến đến lúc này, không chỉ không chiếm được gì, còn chết một đống người.
Giờ phút này, thiên tài hay chuẩn vô địch đều đang tán loạn.
Ngoài chư thiên, đại chiến vẫn chưa ngừng.
Vạn tộc tổn thất thảm trọng, nhưng làm nơi chủ chiến, Đại Hạ phủ, Đại Tần phủ, Đại Minh phủ, Đại Ngô phủ cũng mất đi rất nhiều Nhật Nguyệt.
Đại Hạ phủ còn dốc toàn bộ lực lượng!
Hơn mười vị Nhật Nguyệt, chết trận quá nửa, Long Võ Vệ tổn thất hầu như không còn, rất nhiều Các lão của các học phủ chết trận...
Giờ phút này, những người này đều đang ra sức đuổi giết đám vạn tộc chạy trốn.
. . .
Di tích.
Không ai quan tâm đến đó, thứ tốt đã bị cầm đi, những thứ còn lại, vạn tộc không có thời gian để đoạt, các Nhật Nguyệt Nhân tộc thì đang lửa giận ngập trời, làm gì có thời giờ đi quản.
Đuổi giết xong rồi tính!
Tuyệt đối không thể để những kẻ này sống sót rời khỏi Nam Nguyên!
Có Chu Thiên Đạo giết chết vô địch ở đây, sợ cái gì!
Nam Nguyên đã bị san bằng, giờ phút này chỉ còn lại di tích trống rỗng.
Nơi xa, bốn vô địch mang theo mọi người bay về hướng một thông đạo mà Nhân tộc không biết, đó là thông đạo Vạn Tộc Giáo và vạn tộc dùng để ẩn núp tới đây, giờ phút này, nơi đó là thông đạo rút lui an toàn nhất.
Trong trận chiến này, nhiều vị vô địch ngã xuống ở Nhân cảnh, nhưng thu hoạch không lớn, một đám cường giả vạn tộc buồn như chó cắn.
. . .
Nam Nguyên.
Mặt đất hóa thành hố đen, nước ngầm chảy ngược, chỉ có di tích vẫn đang huyền phù giữa không trung.
Đột nhiên, di tích chấn động như bị kích phát cái gì đó!
Ầm!
Một đạo thời gian trường hà xuyên qua thiên địa, chiếu rọi ngàn dặm.
Đám cường giả đang bị truy kích không nhịn được nhìn về hướng bên này.
Sau đó mọi người đều sửng sốt.
Trong trường hà hiện lên hình ảnh Hoàng Giáp đeo mặt nạ bỗng nhiên chợt lóe rồi biến mất, nhanh kinh người, gần như không có ai nhìn thấy, mà hiện tại mọi người đều nhìn thấy hành vi lén lút đó.
Bia bạch ngọc tồn tại trong di tích nháy mắt biến mất rồi lập tức xuất hiện.
Thời gian trường hà như chỉ chiếu lại Văn Mộ bia.
Hoàng Giáp chỉ là điểm xuyết.
Nhưng mọi người chú ý Văn Mộ bia, đương nhiên sẽ chú ý Hoàng Giáp.
Khi Văn Mộ bia biến mất, thời gian trường hà như bị ngưng lại, đột nhiên, hình ảnh Văn Mộ bia hơi lập loè, chiếu rọi ra cái gì đó.
Trên bia bạch ngọc lộ ra một đầu cự thú.
Cự thú nửa trong suốt!
Trong mắt mang theo hung tàn, giảo hoạt, đắc ý...
Giờ khắc này, dù là những vô địch đang giao chiến cũng đồng loạt nhìn về phía bên kia, ngay sau đó, Đại Hán vương cả giận nói: “Khốn kiếp!”
Gã cũng cho rằng Văn Mộ bia bị Tô Vũ cướp đi.
Nhưng... Không phải!
Nó đã bị đánh tráo!
“Đó là Không Không!”
Thiên Đãng Thần vương đột nhiên nhìn về phía bộ trưởng Hoàng bộ Chu Thiên Phương, cắn răng nói: “Không Không! Giỏi! Hạng 3 Chứng Đạo bảng, hóa ra... Mọi người đều thành trò cười!”
Mọi người phẫn nộ!
Nhân tộc đại chiến cùng vạn tộc, vô số thiên tài ác chiến, kết quả, kẻ được lợi lại là Không Không!
Thứ quan trọng nhất bị Không Không cướp đi!
Đáng chết!
Nếu thật sự là bị Tô Vũ cướp đi thì còn tốt, ít nhất mọi người đều thấy Tô Vũ hành động.
Nếu không phải thời gian trường hà chiếu rọi, bọn họ căn bản không biết đồ vật đã bị Không Không cướp đi.
Thời gian trường hà sẽ không làm giả.
Trên thực tế, nó cũng không phải giả, mà là thời gian trường hà thật sự chiếu ra một màn này, nếu vô địch trở về, có thời gian xem lại trận chiến này, kỳ thật vẫn có khả năng phát hiện.
Đồ vật đã bị Không Không đánh tráo!
Người người vô cùng phẫn nộ!
Đáng chết, chúng ta liều mạng đánh nhau chẳng lẽ là để trợ giúp Không Không ư?
Khốn kiếp!
Nhiều vô địch đã chết, bao gồm cả ba vị vô địch đuổi giết Tô Vũ, 2 vị là vì Văn Mộ bia, chỉ có Lạp Đức là vì vật gánh chịu, giờ thì sao? Bọn họ chết vô ích ư?
Phẫn nộ vô biên!
Đồng thời, Nhân tộc cũng vô cùng phẫn nộ.
Chu Thiên Phương quay đầu nhìn thoáng qua, khẽ nhíu mày.
Y không nói gì, y biết di tích này hình như là do Tô Vũ làm ra, thời gian trường hà chiếu rọi... Đây là muốn Tô Vũ thoát hiềm nghi ư?
Y đại khái hiểu mục đích của chuyện này, nên y không nói gì.
Cũng tốt.
Nếu vậy thì khiến cho Không Không gánh tội thay đi, dù sao gia hỏa này đã đắc tội cổ Tiên Hoàng, nếu đắc tội thêm mấy người nữa thì cũng không sao.
Gia hỏa này có thể tránh thoát sự đuổi giết của Thiên Cổ Tiên Hoàng, vậy thì ông ta cũng có thể tránh thoát những người khác.
. . .
Thời gian trường hà chiếu rọi.
Ở một góc Nhân cảnh.
Hoàng Giáp há to miệng nhìn hình ảnh kia, sau một lúc lâu, ông quay đầu nhìn Hoàng Cửu, lẩm bẩm: “Cháu gái ngoan, gia gia ngươi... sắp xong đời rồi!”
Má!
Đây là tự nhiên hay là có người làm?
Mẹ nó!
Vừa vặn chiếu lại cảnh ta trộm đồ, còn chiếu ra bản thể của ta, tình hình này là sắp chết rồi!
Dù ta đưa cho Chu Thiên Phương thì cũng không thể giải thích rõ.
Ta sắp xong rồi!
Hoàng Giáp nghiến răng nghiến lợi, sau một lúc lâu, ông cắn răng nói: “Đi, tìm thông đạo Liệp Thiên các rồi trốn chạy! Không thể ở lại Nhân cảnh nữa, cũng không thể tung hoành chiến trường Chư Thiên, phải đổi thân phận thôi...”
“Trưởng lão, Văn Mộ bia thì sao?”
Hoàng Cửu vội vàng hỏi, Hoàng Giáp cắn răng nói: “Không cho! Má! Vốn định đưa rồi, giờ mà cho... không phải ta đây gánh tội thay à? Chạy thôi, không đưa gì hết, ta cảm thấy mình trúng bẫy rồi!”
Ông hùng hổ tuyên bố!
Có phải ta trúng bẫy rồi không?
Ông lấy Văn Mộ bia ra cẩn thận quan sát, tra xét rõ ràng, ông nhíu mày, không phải là bẫy chứ?
Di tích vừa mở ra, ông liền tráo đổi, không ai biết, chưa từng có ai động đến, ông chỉ thấy mỗi thứ này.
Đương nhiên ông cũng không nhìn ra điểm gì thần kỳ.
Bình thường!
Nếu ông nhìn ra được thì Bán Hoàng cũng đã nhìn ra cách dùng của thứ này rồi.
Ông nhanh chóng cất đi, tóm Hoàng Cửu liền chạy, vừa chạy vừa nói: “Chạy thôi!”
Thời không lập loè, ông nhanh chóng biến mất.
Ông vừa biến mất, Vạn Thiên Thánh liền xuất hiện, khẽ nhíu mày.
Kỳ thật, biện pháp tốt nhất là giết Hoàng Giáp, chết vô đối chứng, Hoàng Giáp hoàn toàn biến mất trên thế giới này.
Đáng tiếc, thực lực gia hỏa này rất mạnh, còn có thể xoay chuyển không gian, chẳng cần sợ ông, trừ khi ông đang ở thời kỳ đỉnh cao, nếu không, giết gia hỏa này sẽ gây ra động tĩnh quá lớn.
Ông thở dài một tiếng!
Hơi tiếc nuối, nếu giết Không Không, làm bí ẩn đến mức thần không biết quỷ không hay, vậy trong chư thiên vạn giới sẽ chỉ có mình biết rằng nó nằm trong tay Tô Vũ, không còn ai khác biết.
Bởi vì ngay từ đầu ông đã làm giả.
“Coi như mạng ngươi lớn!”
Vạn Thiên Thánh lẩm bẩm, nếu không phải bị thương quá nặng thì hôm nay chắc chắn ông sẽ chặn Không Không lại, hiện tại đã để cho gia hỏa kia trở thành hậu hoạn của Tô Vũ rồi.
Thôi!
Dù Tô Vũ bị vạch trần thì vẫn còn vốn bảo mệnh.
Vạn Thiên Thánh nhìn về phía Nam Nguyên, ánh mắt lạnh lùng.
....
Tạm kết thúc trận chiến ở Nam Nguyên rồi nè, có ai vừa đọc vừa cười sặc sụa với màn tấu hài của Chu Thiên Đạo không :)))))))))))