Vô số tàn sao rơi ở Nhân cảnh.
Thánh địa bị hủy, phản nghịch đền tội.
Vạn Thiên Thánh chặt đầu vô số người.
Phản nghịch, giết!
Cấu kết Vạn Tộc Giáo, giết!
Kẻ tránh chiến, bàng quan, giết!
Giết đến trời xanh biến sắc, giết thánh hóa thành ma.
. . .
Chư Thiên phủ, cửa thông đạo.
Tô Vũ nhìn bên kia, nhìn Đại Hạ phủ, hắn cứ nhìn mãi, ánh mắt mơ hồ lệ quang, nhưng không khóc được.
Từ nhỏ hắn đã không thích khóc.
Vạn Thiên Thánh nói hắn mặt lạnh tâm thiện... Thiện tâm thật sao?
Tô Vũ không biết.
Hắn không đủ ác sao?
Hắn cảm thấy mình đã đủ tàn nhẫn!
Nhưng hôm nay hắn mới biết hóa ra mình thật sự không đủ, hắn vẫn còn tình cảm với Nhân cảnh này.
Vẫn còn tình cảm với Đại Hạ phủ.
Khi hắn biết Nhân tộc gặp nguy cơ, Hạ gia gặp nguy hiểm... Hắn liền trở lại. Hắn có thể lựa chọn ở lại chư thiên làm bá chủ, nhưng không, hắn trả giá mọi thứ để trở lại.
Để cứu mấy người Hồng Đàm sao?
Không đơn giản như thế.
Hắn khát vọng Nhân tộc đại thắng, hắn mong muốn Hạ Long Võ chứng đạo thành công.
Vạn Thiên Thánh nói, vật gánh chịu rất trân quý, đừng tùy tiện cho người khác, ông trực tiếp nói với Tô Vũ như vậy, Tô Vũ sẽ cho người khác sao?
Có lẽ!
Giờ phút này, hắn yên lặng nhìn đám sao băng rơi xuống kia, mãi không nói một lời.
Bên cạnh, không biết từ khi nào lại có thêm một người, là tướng chủ của 30 vạn lực sĩ - Ngô Tịch.
Y nhìn về phía bên kia, nhìn về phía Chiến Thần điện, nhìn về phía Cầu Tác cảnh... Bỗng nhiên, y cười nhạo một tiếng, hàm hồ nói: “Tàn nhẫn thật, xem ra ta có thể an tâm làm tướng chủ trấn thủ nơi đây rồi.”
Không cần trở về nữa.
Bởi vì... Không còn nơi để trở về.
Chiến Thần điện đã không còn!
Tướng chủ của 30 vạn lực sĩ này chỉ có thể tiếp tục trấn thủ tại đây.
Tô Vũ nhìn y, Ngô Tịch cũng nhìn hắn, bình thản nói: “Công tội tự có hậu nhân tới bình. Ngươi cảm thấy thỏa đáng hay không thì cũng vậy, lớp tiền nhân đã có phán xét trong lòng rồi!”
Tô Vũ nhẹ giọng hỏi: “Ông ấy là thánh hay là ma?”
“Hậu nhân sẽ phán xét!”
Tô Vũ vẫn bình tĩnh hỏi: “Hậu nhân là tính từ ai?”
Ngô Tịch nhìn hắn, không hiểu ý tứ của Tô Vũ.
Tô Vũ chậm rãi nói từng từ: “Ta có tính là hậu nhân không? Ông ấy không phải lão sư của ta, không phải thân nhân của ta, chưa từng dạy ta cái gì, số lần gặp mặt cũng không nhiều, nhưng... Ta muốn cho ông ấy một đánh giá! Ngài nói xem, ta có thể phán xét công tội của ông ấy không?”
Ngô Tịch ngơ ngẩn nhìn hắn, “Ngươi... Ngươi có thể áp xuống cơn giận của mấy chục vô địch, ngươi có thể!”
Tô Vũ mỉm cười, “Đúng vậy, công hay tội là do hậu nhân phán xét! Phải xem nắm đấm của hậu nhân ấy lớn bao nhiêu. Trong chư thiên vạn giới này, hoành hành tứ phương, còn không phải do hậu nhân định đoạt? Ta nói ông ấy là thánh, ngươi nói ông ấy là ma... Ta liền đánh chết ngươi, vậy ngươi nói xem ông ấy là thánh hay là ma?”
“...”
Ngô Tịch bật cười, càng cười càng lớn tiếng!
“Ta xem trọng ngươi!”
Đúng thế, y xem trọng Tô Vũ!
Vị bá chủ trẻ tuổi một phương này, hôm nay tại đây, hắn nói Vạn Thiên Thánh là thánh, không phục, vậy so nắm đấm với hắn thử xem.
Hắn chính là hậu nhân, hắn không cần chờ đợi hậu nhân nào khác tới bình luận, hắn sẽ tự phán xét!
Chư Thiên phủ, các Nhật Nguyệt đều nhìn về phía Tô Vũ.
Nơi này không có đại chiến.
Nhưng nơi này là đạo phòng tuyến cuối cùng của Nhân cảnh, thông đạo đi đến chư thiên, ngoài thông đạo vẫn đang có vô địch chiến đấu.
Vạn Thiên Thánh không quản những người này.
Những người này không thể rời đi, cũng không nên đi.
Ông không giết tướng sĩ tọa trấn tam đại hải vực, dù hiện nay hải vực đang yên bình.
Ông không quản tướng sĩ trấn thủ thông đạo chư thiên, bởi vì nơi đó sẽ bùng nổ chiến đấu bất cứ lúc nào, nguy cơ tiềm tàng mọi lúc, Vạn Thiên Thánh cũng không quản cường giả tọa trấn đại phủ, trừ khi đó là kẻ phản bội Nhân tộc.
Ông chỉ giết cường giả hai đại thánh địa!
Thánh địa không có cư dân bình thường, không có bá tánh, thánh địa vốn dĩ không cần bảo hộ, nếu muốn nói có cái gì cần bảo hộ, có lẽ chỉ có bảo vật, Thiên Nguyên khí, đống kho tang tràn đầy.
Cho nên Vạn Thiên Thánh chĩa mũi đao về hướng bọn họ.
Tô Vũ im lặng.
Hắn không xem nữa.
Hắn quay đầu rời đi, Đại Hạ phủ đã không còn cần ta, không cần Vạn Thiên Thánh, không cần rất nhiều thứ.
Hạ Long Võ còn đang chứng đạo, có lẽ, ta nên đi nhìn xem.
Nhìn vị cường giả mà hắn đã sùng bái từ nhỏ.
Người Hạ gia, đao Hạ gia, đều nên nhìn xem.
. . .
Tinh Thần Hải.
Đại chiến hừng hực.
Hạ Long Võ hợp nhất tam thân đã kéo dài một đoạn thời gian, bốn phương tám hướng, càng ngày càng nhiều cường giả đuổi tới.
Cuộc chiến ở Nhân cảnh đã kết thúc!
Vạn tộc tan tác!
Trận chiến này, vạn tộc có 5 vị vô địch chết trận ở Nhân cảnh, 1 vị chết trận ở chiến trường Chư Thiên, mà Nhân tộc... đã giết chết 1 vô địch phản đồ.
Giờ phút này, Nhân cảnh không cần tái chiến nữa.
Văn Mộ bia bị Không Không cướp đi, vật gánh chịu bị Tô Vũ lấy đi.
Chiến trường Chư Thiên, kẻ có thể chứng đạo đều chứng đạo xong, kẻ không thể chứng đạo thì phải xem vận mệnh tương lai, xem cơ duyên, xem kết quả Hạ Long Võ chứng đạo.
Đại Hán vương trọng thương lại trở về chiến trường.
Trước mặt gã là 4 vị vô địch vạn tộc.
Phía sau gã cũng có người đi theo.
Bộ trưởng Hoàng bộ Chu Thiên Phương, lúc này y đã hoàn thành hợp nhất tam thân, không ai ngăn cản.
Bộ trưởng Hoàng bộ và Đại Hán vương đã tới, cũng mang đến 4 vị cường giả vô địch cảnh của vạn tộc, không thể nói là ai hơn ai kém.
Thiên Đãng Thần vương, vị vô địch đầu tiên hiện thân vậy mà vẫn sống sót chạy thoát, không thể không nói, vận khí rất quan trọng.
Gã thở hổn hển, hội báo tin tức với chư thiên vạn tộc.
“Minh Hà, Hỏa Tức, Khởi Mộc, Lạp Đức, Mạt Hợp chết trận, 17 vị chuẩn vô địch... Còn 6 vị sống sót.”
11 vị đã chết!
Đại bại!
Không thể không nói, đây là sỉ nhục cực lớn.
Mười mấy vị vô địch buông xuống Nhân cảnh, Nhân cảnh không có vô địch nào tọa trấn, kết quả bị giết thảm không nỡ nhìn.
Còn Nhật Nguyệt thì thôi miễn bàn, chết trận vô số.
Trên trăm vị Nhật Nguyệt vạn tộc tiến vào Nhân cảnh, sống sót chạy thoát không đến 30 người, xét ra thì thiên tài còn nhiều kẻ sống sót hơn, hơn phân nửa đã thoát được.
Giờ phút này, bốn phương tám hướng, không ít vô địch nhìn về phía mấy người bọn họ.
4 vị vô địch như tàn binh bại tướng.
Mà thực tế đúng là như vậy.
Nhưng cường giả nơi đây cũng chẳng có gì khá hơn, gần trăm vị vô địch ra tay, một vị đã chết, bị tính kế, không ít vô địch mất đi tam thế thân, hiện tại đã trốn chạy.
Cảnh ngộ như nhau! Không có gì để nói!
Nhưng vẫn có vô địch trầm giọng hỏi: “Thật sự là Chu Thiên Đạo giết bọn họ?”
Thiên Đãng hít sâu một hơi đáp: “Đúng vậy. Có mấy người ắt phải giết! Chu Thiên Đạo, Nam Vô Cương, Vân Trần, Vạn Thiên Thánh!”
Những người này nhất định phải chết!
Một khi bọn họ chứng đạo, chỉ sợ đều không kém hơn Hạ Long Võ, trận chiến này, bốn người nọ đều đích thân chiến vô địch, tuy rằng chỉ là tam thế thân, nhưng như vậy cũng đủ khiến người ta sợ hãi.
Cường giả vạn tộc không nói gì.
Giết, nhất định phải giết.
Nhưng hiện tại đến Nhân cảnh giết người đó là hành vi tìm chết.
Chờ đi!
Bọn họ muốn chứng đạo thì sớm hay muộn gì cũng phải ra đây, chứng đạo ở Nhân cảnh... xác suất thành công quá thấp, hiện tại Nhân cảnh gần như không còn nơi nào có thể thỏa mãn bọn họ chứng đạo.
Không giống chiến trường Chư Thiên có nguyên khí nồng đậm kinh người, có thể đủ cho cường giả chứng đạo vô địch.
Chiến tới hiện tại, vạn tộc chẳng làm nên trò trống gì.
Không đoạt được di tích, không có Văn Mộ bia, đa thần văn không diệt, tới giờ phút này, điều duy nhất có thể làm đó là đánh chết Hạ Long Võ!
Nếu việc ngăn cản Hạ Long Võ cũng thất bại... vậy thì lần này vạn tộc mới thật sự là đại bại!
Mà hiện tại, chỉ sợ Hạ Long Võ cũng không có hy vọng chứng đạo.
. . .
Trong vòng vây.
Đại Hạ vương cùng Đại Tần vương lui trở về, vô địch vạn tộc cũng lùi lại, vây quanh hơn mười vị vô địch Nhân tộc.
Có người lạnh lùng nói: “Hạ Long Võ không được phép chứng đạo! Nhân tộc nhất quyết gàn bướng hồ đồ sao?”
Lúc này, lại có thêm một ít vô địch đến đây.
Đại Minh vương dẫn người tới!
Di tích không còn, chiến tranh tại Nhân cảnh đã kết thúc, không cần thiết thủ vệ hàng rào Nhân cảnh nữa, vô địch vạn tộc muốn tấn công ư? Vậy ngươi đi vào thử xem, không sợ bắt ba ba trong rọ là được.
Mà theo sau bọn họ là mười mấy vị vô địch vạn tộc.
Khu vực khác, trừ vài vị vô địch vạn tộc còn đang đuổi giết Nhân tộc chứng đạo, còn lại đều chạy tới bên này.
Lúc bấy giờ, số lượng vô địch thật sự hơn trăm.
Toàn bộ hải dương đều đang rung động!
Sát khí sôi trào!