Thông đạo.
Hạ Hầu gia lầu bầu mắng Liễu Văn Ngạn một trận, sau đó y đứng lên, nhìn về phía nơi xa.
Y lẩm bẩm một hồi, dong dài một trận.
“Cháu trai... sao ngươi chạy xa quá vậy?”
Lại mắng Hạ Long Võ vài câu, Hạ Hầu gia thì thầm nói: “Lão tử gặp ngươi âu cũng là do ta xui xẻo, thôi không có biện pháp, đành vậy...”
Y thiêu đốt từng giọt tinh huyết.
Trước mặt mở ra một cái thời gian trường hà.
Thành hay bại phải xem hiện tại.
Có thể thành công hay không thì phải xem vận khí của ngươi, thúc thúc ngươi nhiều nhất chỉ có thể giúp được đến đây thôi.
Hy vọng... Ngươi có thể thành công!
Y mở ra thời gian trường hà, trường hà càng lúc càng rộng, Hạ Hầu gia càng ngày càng gầy ốm, càng ngày càng suy yếu, tinh huyết bị thiêu đốt từng giọt, y muốn quay đầu nhìn Nhân cảnh, đáng tiếc, cách thông đạo nên căn bản không nhìn được gì.
Hạ Hầu gia hùng hùng hổ hổ lấy sức.
Chờ một chút, chờ thêm một chútt!
Phải để tam thân của cháu trai dung hợp thêm một ít, y đã yên lặng cảm thụ được rồi.
Y cảm nhận được khí tức cháu trai nhà mình đang bắt đầu suy sụp.
Nếu kéo dài thêm một hồi... y nhất định sẽ chết.
Hạ Hầu gia không tiếp tục ở lại cửa thông đạo, mà là bay đi nơi xa, cách Hạ Long Võ thật xa.
Y chỉ là chuẩn vô địch, không làm được cái gì.
Y không thể tham chiến, không có biện pháp giúp Hạ Long Võ, y còn không có cổ thành làm chỗ dựa, tất cả chỉ có thể trông cậy vào chính đứa cháu mà y đã một tay nuôi lớn bấy lâu.
Y không biết mình có thể tranh thủ thêm bao nhiêu thời gian cho Hạ Long Võ, y chỉ biết mình muốn thử xem.
Hạ gia trả giá tất cả không phải là vì hy vọng Hạ Long Võ có thể thành công sao?
Ta gánh tội thay ngươi nhiều năm như vậy, cõng vô số cái nồi cho ngươi, ngươi mà chết rồi thì ta làm sao bây giờ?
Y bay càng lúc càng xa.
Hạ Hầu gia đã thiêu đốt hết tinh huyết, thời gian trường hà cũng mở ra rất rộng lớn.
Cách đó không xa, một tôn vô địch đuổi giết Ngưu Bách Đạo đột nhiên nhìn về phía y.
Hạ Tiểu Nhị muốn chứng đạo?
Vô địch kia có chút hồ nghi, gia hỏa này cũng muốn chứng đạo sao?
Không giống lắm.
Còn có vẻ rất suy yếu, chẳng lẽ đối phương muốn tự sát?
Nhưng thời gian trường hà đã mở ra lại không yếu.
Ngưu Bách Đạo bị gã đuổi giết cũng hùng hùng hổ hổ, bỗng nhiên ông nhìn về phía Hạ Hầu gia, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, ông muốn hét lên ngăn cản, rồi lại do dự...
Hạ Hầu gia nhìn về phía bọn họ, nhếch môi mỉm cười, “Ta không chứng đạo, đừng hiểu lầm. Ta đi xa một chút, ngươi tiếp tục đuổi theo Ngưu Bách Đạo đi, hắn muốn chứng đạo đấy.”
Ngưu Bách Đạo câm nín, đây là tiếng người nói à?
Nhưng... thôi, gia hỏa này... Hạ gia...
Tâm tình Ngưu Bách Đạo phức tạp, thôi, ta đại lượng từ bi, cho tiểu tử ngươi nói cho sướng miệng trước khi chết vậy.
. . .
Giờ phút này, Hạ Long Võ hợp nhất tam thân, ráng màu đại thịnh.
Nhưng khí thế lại đang giảm sút trầm trọng.
Y giống như một kẻ liều chết, không ngừng huy đao, một đao tiếp một đao, thương thế không ngừng tăng thêm, đám vô địch giống như xem diễn, trêu chọc y, thay nhau lần lượt ra tay!
Hạ Long Võ điên cuồng rống lên, nhưng thương thế vẫn đang gia tăng như muốn lấy mạng y, vài vị chủ nhân cổ thành đã chuẩn bị rút lui, có người cảm thấy bất đắc dĩ, thôi, chết chắc rồi.
Từ bỏ đi!
Không thể trông cậy vào gia hỏa này!
Tô Vũ trơ mắt nhìn, đao khí của hắn cũng đang lột xác, nhưng Tô Vũ lại không có lòng dạ nào chú ý.
Hạ Long Võ... sắp chết rồi.
Tô Vũ nghĩ.
Giờ phút này, Hạ Long Võ bỗng nhiên biến sắc, cả giận quát: “Cút!”
Y không rống với đối thủ, mà là đang rống với người nào đó.
Y phẫn nộ, y thống khổ.
“Cút đi!”
“Hạ Tiểu Nhị, ngươi cút ngay!”
“Ta sắp chết rồi...”
Tô Vũ còn đang kinh ngạc, đột nhiên, hư không chấn động, trên người Hạ Long Võ bỗng xuất hiện một cái thông đạo thời gian rất nhỏ, thanh âm Hạ Hầu gia truyền đến, mang theo tiếng khóc nức nở: “Ta đau quá, ta sắp chết rồi, cháu trai... Kiếp sau... Đừng đánh ta nữa... Ta là thúc thúc ngươi mà...”
“Chúng ta... Là thân nhân... Ngươi quả quyết chút, nhanh kết thúc cho ta đi...”
Hạ Long Võ điên cuồng rít gào!
Tuyệt vọng rống giận!
Ngay sau đó, ầm một tiếng, y xé rách thông đạo thời gian, nhanh chóng chui vào trong đó.
Cùng lúc ấy, Hạ Hầu gia ở ngoài ngàn vạn dặm chợt hóa thành một đạo hư ảnh, biến mất ngay tại chỗ.
Gần như đồng thời, Hạ Long Võ xuất hiện ở ngay vị trí của Hạ Hầu gia mới rồi.
Mà tương phản, Hạ Hầu gia lại xuất hiện ở vị trí Hạ Long Võ trước đó.
Huyết mạch nghịch chuyển, di hình đổi ảnh.
Dùng lực lượng huyết mạch để tráo đổi vị trí của hai người.
Nơi xa, Hạ Long Võ rống giận, lập tức tấn công vị vô địch ở gần y nhất!
“Hạ Tiểu Nhị! Tổ tông nhà ngươi!”
Hạ Long Võ bi thương gào rống, đó là thúc thúc của y, là thúc thúc đã luôn che chở, chăm sóc, yêu thương y nhất.
Đối phương không nói hai lời, dứt khoát nghịch chuyển vị trí của hai người!
Chỉ để tranh thủ một chút thời gian cho y, khoảng cách xa như vậy, dù vô địch muốn đuổi đến đây thì cũng phải mất thời gian.
Thúc thúc làm tất cả, dùng cả mạng của mình thảy vào chỉ để tranh thủ một chút thời gian cho y thoát khỏi vòng vây. . .
. . .
“Ha ha ha... Tổ tông của ta... Cũng là tổ tông của ngươi mà!”
Hạ Hầu gia bỗng nhiên xuất hiện ở vị trí Hạ Long Võ lúc trước, y quá gầy, y đã suy yếu, như tàn lửa trong gió.
Dù cùng huyết mạch thì y cũng chỉ là chuẩn vô địch.
Nghịch chuyển khoảng cách ngàn vạn dặm, dù y và Hạ Long Võ đều là chuẩn vô địch nhưng y cũng phải thiêu đốt gần như tất cả tinh huyết trên người.
Nếu Hạ Long Võ là vô địch, y còn không có biện pháp nghịch chuyển.
Y bật cười, giờ phút này trông Hạ Hầu gia rất tuấn tú.
Có thể mơ hồ nhìn ra bóng dáng thiếu niên anh tuấn năm xưa.
Anh tuấn, tiêu sái.
Đám vô địch đang vây công Hạ Long Võ đồng loạt biến sắc.
“Đáng chết!”
Oanh!
Một quyền đánh trúng, thân thể Hạ Hầu gia nháy mắt vỡ nát, Hạ Hầu gia không thèm để ý, thanh âm y vang vọng, tiếng cười sang sảng: “Có tức không? Tức thì tới đánh ta đi, đánh đi, cháu trai ta... Sẽ thành công, nhưng mà hơi đau... Cha ơi... ta đau quá...”
Y kêu thảm, ai oán, y thật sự cảm thấy đau quá, rất đau.
Cháu trai, từ giờ không còn ai gánh tội cho ngươi nữa rồi, ngươi phải thành công đấy!
Đừng làm uổng công thúc thúc cõng nồi cho ngươi bấy lâu.
Khoảng cách rất xa.
Nhưng đám vô địch kia sẽ nhanh chóng đuổi kịp thôi, thúc thúc ngươi vô dụng, trả giá cả tính mạng cũng chỉ có thể tranh thủ thêm chút thời gian cho ngươi, xin lỗi.
Lão đại, ta thấy ngươi rồi!
Con trai ngươi... Ta chăm sóc tốt lắm, có điều thằng bé không nghe lời, lại còn hay đánh ta, ngươi phải đền bù cho ta đấy.
Trong lúc hoảng hốt, dường như y nghe thấy có tiếng người đang gọi chính mình, y nhìn thấy lão thái Ngô gia đáng giận đang đuổi đánh, còn mình thì chạy vắt giò lên cổ. Mọe nó, không phải chỉ đến nhà ngài cầu hôn thôi sao?
Ngô Nguyệt Hoa nhà ngài cũng bình thường thôi, ta còn thấy chướng mắt này , sao ngài lại đánh ta?
Y lại thấy Triệu tướng quân đen mặt trừng mắt nhìn mình. Trừng cái gì mà trừng, Triệu Minh Nguyệt nhà ngươi đã là gái lỡ thì, ta coi trọng nàng đó là cho ngươi mặt mũi!
Y còn thấy cả Hồ tổng quản ngoài cười nhưng trong không cười nói rằng, Hồ Bình đã có người trong lòng, Hầu gia tìm người khác đi thôi...
Tìm muội ngươi!
Ta không đẹp trai sao?
Ta không mạnh sao?
Liễu Văn Ngạn có điểm nào hơn ta?
Không phải một lần cầu hôn ba nhà thôi à?
Tại sao đều cự tuyệt, ta là ai, ta là nhi tử của Đại Hạ vương, là Hạ Hầu gia của Đại Hạ phủ, ta cầu hôn, vậy mà các ngươi dám cự tuyệt!
“Liễu Văn Ngạn... tổ tông nhà ngươi!”
Mang theo oán niệm cuối cùng, Hạ Hầu gia dùng hết sức rống lên.
Ngươi không cần, vậy thì cho ta đi!
Ta cần mà!
Trước kia ta không béo như vậy.
. . .
Nơi xa, Hạ Long Võ điên rồi, y điên cuồng cầm trường đao chém xuống, một đao hai đao ba đao… Vô số đao, huyết lệ giàn giụa, không còn phân rõ được đâu là nước mắt, đâu là máu tươi của chính y.
Thúc thúc y đã chết!
Y tính được mọi chuyện, lại không tính được vị thúc thúc nhát gan nhà y sẽ nghịch chuyển thời gian, trao đổi huyết mạch!
“Ta giết ngươi!”
Vô địch đối diện Hạ Long Võ bị sự điên cuồng của y dọa sợ, tại sao Hạ Tiểu Nhị bỗng nhiên biến thành Hạ Long Võ, còn là Hạ Long Võ nổi điên như này?
Dù lúc bấy giờ Hạ Long Võ đã bị thương rất nặng.
Nhưng đao mang thông thiên vẫn khiến vô địch kinh hãi.
Quá mạnh!
“Hợp nhất!”
Hạ Long Võ rống giận, hợp nhất tam thân, một đao chém ra, ầm một tiếng, vô địch kia không nhịn được thầm mắng một tiếng, liên quan gì đến ta, má nó, người vây giết ngươi ở bên kia, ta chỉ truy sát Ngưu Bách Đạo mà thôi!