Hạ Long Võ chứng đạo, Hạ Tiểu Nhị xuất hiện tráo đổi huyết mạch, không ai dự đoán được điều này.
Cũng không ai biết Hạ Hầu gia còn có chiêu thức ấy.
Hiển nhiên, đây không phải ý tưởng nhất thời.
Y đã nghĩ kỹ từ lâu rồi!
Vạn Thiên Thánh nói, một mạch Diệp Bá Thiên trọng tình, bắt đầu từ Diệp Bá Thiên.
Không, ông đã cố ý bỏ qua một người, chính ông.
Ông, Hạ Long Võ, Hạ Hầu gia, Liễu Văn Ngạn, Hồng Đàm...
Đều là hai đời đa thần văn một thế hệ.
Hạ Long Võ là học sinh của ông, Hạ Hầu gia xem như nửa học sinh của Diệp Bá Thiên.
Giờ khắc này, thân thể Hạ Hầu gia vỡ nát, biển ý chí bắt đầu hỏng mất, chỉ còn lại sự không cam lòng và tuyệt vọng, xen lẫn trong đó là nỗi niềm hy vọng cháu trai có thể thành công.
Y vẫn còn đang mắng Liễu Văn Ngạn!
Chết tới nơi vẫn chưa ngừng mắng.
Đúng lúc này, trong cơn mê man, hình như y nhìn thấy bóng dáng Liễu Văn Ngạn, tên đáng ghét, tên chết tiệt này.
Đến chết ngươi cũng không cho ta chết an ổn sao?
“Sư đệ...”
Một tiếng thở dài vang lên trong ý thức của Hạ Hầu gia.
“Sư phụ chưa cho ngươi cái gì, ta làm chủ, cho ngươi thần văn cuối cùng của ông ấy...”
Thời khắc này, một thời gian trường hà thông thiên hiện ra, Vạn Thiên Thánh ho ra máu, đi ra từ thời gian trường hà, nhìn phương xa, nhìn về phía Hạ Long Võ, mỉm cười.
Để ta tùy hứng một hồi đi!
Dù sao ngươi cũng là học sinh của ta.
Sau hôm nay, không còn Vạn Thiên Thánh, không còn Diệp Bá Thiên, không còn đa thần văn nữa.
Thần văn cuối cùng Diệp Bá Thiên lưu tại trên thế gian này, ầm một tiếng, bạo liệt!
Đây là thần văn cuối cùng của Diệp Bá Thiên được Liễu Văn Ngạn giữ lại, lúc trước ông đã kích nổ gần hết, chỉ còn lại cái này, nó giúp ông có năng lực giao chiến chuẩn vô địch, cũng là chủ thần văn của Diệp Bá Thiên.
Giờ phút này, thần văn vỡ nát!
Thời gian trường hà hiện ra, Vạn Thiên Thánh lôi kéo Liễu Văn Ngạn ra khỏi thời gian trường hà.
Bọn họ vốn tới đây để chi viện Hạ Long Võ.
Nhưng không ngờ ở thời khắc mấu chốt lại thành cứu Hạ Hầu gia.
Vạn Thiên Thánh dẫn dắt biển ý chí đi vào trong thời gian trường hà, thời gian trường hà duy trì đến lúc này bắt đầu rung động, bắt đầu hủy diệt.
Bán Hoàng Ma tộc từng đi ra từ thời gian trường hà, mang Lạp Đức rời đi.
Lão là Bán Hoàng!
Mà Vạn Thiên Thánh thì không phải.
Lúc bấy giờ, Vạn Thiên Thánh lại đi ra, ông không ngừng ho ra máu, sau khi Liễu Văn Ngạn kích nổ chủ thần văn của Diệp Bá Thiên, uy lực càn quét tứ phương khiến đám vô địch phải trốn chạy ra xa.
Liễu Văn Ngạn cũng ho ra máu, ông cười nói: “Hạ Long Võ sắp thành công rồi, giết chúng ta làm chi, đi giết Hạ Long Võ đi...”
Một khắc cuối cùng, cường giả đa thần văn hệ đã tới.
Vạn Thiên Thánh đã hóa thành ma đầu nhưng ông vẫn không thể bỏ mặc đồ đệ của mình.
Liễu Văn Ngạn chỉ còn lại một chủ thần văn của Diệp Bá Thiên, ông cũng không thể bỏ mặc Hạ Long Võ trầm mặc ít lời kia, ông nợ Hạ Long Võ, nợ Hạ gia, nếu không phải vì bọn họ, Hạ Long Võ đã không cần trở thành kẻ cuồng sát.
Cho nên, bọn họ tới đây.
Vạn Thiên Thánh dặn Tô Vũ đừng tới cứu.
Nhưng ông lại tới!
Bởi vì đây là đồ đệ của ông.
Dù biết một khi tới đây thì rất khó rời đi, nhưng ông vẫn xuất hiện.
Có điều không ngờ trời xui đất khiến, kẻ được cứu không phải Hạ Long Võ, mà là cái tên Hầu gia không đàng hoàng này.
Đám vô địch không cần ông nói, hơn mười người đã nhanh chóng bay đi, nhưng bọn họ cũng vô cùng thống hận Vạn Thiên Thánh, Liễu Văn Ngạn, Hạ Tiểu Nhị, đây đều là kẻ phải giết!
Đa thần văn!
Đều là người một mạch này!
Hạ Hầu gia, Hạ Long Võ, Liễu Văn Ngạn, Vạn Thiên Thánh, Tô Vũ!
Một mạch này chẳng có mấy người.
Cũng không có vị vô địch nào.
Nhưng hiện tại, một mạch này lại làm hỏng hết việc lớn của bọn họ, làm hỏng hết kế hoạch của vạn giới!
Một mạch này đáng bị tận diệt!
Thời gian trường hà của Vạn Thiên Thánh bị vài vị vô địch đánh tan, cắt đứt, thân thể Vạn Thiên Thánh bắt đầu rạn nứt, ông không tu quá khứ, không tu tương lai, thân thể này mà bị diệt thì ông cũng sẽ chết.
Vạn Thiên Thánh bình tĩnh, cũng rất thản nhiên.
Ông dặn Tô Vũ đừng ngớ ngẩn, đừng bại lộ át chủ bài bảo mệnh của mình, nhưng ông lại bại lộ thời gian trường hà, thời gian trường hà của ông vô cùng cường đại, xuyên thấu chư thiên.
Liễu Văn Ngạn cũng tới, dâng hiến thần văn cuối cùng trân quý nhất của sư phụ.
Từ nay về sau, Diệp Bá Thiên không còn bất cứ thứ gì lưu lại trên thế gian này, tất cả đều tan thành mây khói.
Không còn Diệp Bá Thiên!
n oán, âm mưu quỷ kế từ 50 năm trước kéo dài đến bây giờ, tất cả đều đã kết thúc.
Tất cả bắt đầu từ Diệp Bá Thiên, đến giờ cuối cùng cũng tới lúc kết thúc.
Giờ khắc này, 2 vị cường giả đa thần văn hệ đưa ra đồ vật cuối cùng của chính mình, thời gian trường hà và thần văn.
Vốn là để đưa cho Hạ Long Võ.
Liễu Văn Ngạn bắt lấy biển ý chí Hạ Hầu gia, thở dài một tiếng, “Sao lại là tên mập nhà ngươi, không đáng...”
Ông cảm khái, thổn thức một tiếng.
Tên mập chết tiệt, không ngờ. . .
Vẫn còn cất giấu một chiêu!
Thời gian trường hà bị cắt đứt, đường lui đã đứt.
Vạn Thiên Thánh thản nhiên, mà bên ngoài lại có một người đang cuồng loạn mắng chửi.
“Ngươi gạt ta, ngươi gạt ta! Ngươi đã nói chúng ta sẽ cùng nhau đi hết thiên sơn vạn thủy... Ngươi gạt ta...”
Vạn Thiên Thánh nhìn về nơi xa, cười khổ, hơi thấy áy náy.
Gia hỏa Lam Thiên này càng thêm điên cuồng.
Vạn Thiên Thánh cùng Liễu Văn Ngạn tới đây cũng là chịu chết mà thôi, cứu được Hạ Hầu gia, nhưng chỉ có thể trì hoãn một lát, tặng thêm hai cái mạng mà thôi.
Nếu Tô Vũ làm như vậy, Vạn Thiên Thánh sẽ mắng hắn.
Đồ ngốc!
Nhưng con người là thế, ta có thể giáo huấn ngươi, có thể nói cho ngươi nghe, ngươi phải nghe lời ta, nhưng... Ta sẽ không làm như vậy.
Thực mâu thuẫn!
Vạn Thiên Thánh từng giáo dục rất nhiều người, ông nói đại chiến trên chiến trường Chư Thiên kiêng kị nhất loại tình huống tương tự, khi bằng hữu hay thân nhân của ngươi chết trận, bị bao vây, ngươi phải lập tức rút lui, lập tức trốn thoát!
Tạm gác lại mọi tâm tình, đợi ngày báo thù rửa hận!
Đừng khóc la, đi lên chịu chết như thằng ngốc, đó là kẻ thiểu năng trí tuệ!
Ông từng mắng rất nhiều người, mắng bọn họ là ngu ngốc!
Nếu biết là phải chết, xông lên sẽ chết, vậy ngươi còn đi chịu chết làm gì?
Không phải chỉ là bằng hữu chết thôi sao?
Không phải chỉ là thân nhân chết thôi sao?
Báo thù đi!
Ông dạy học viên cả đời, kết quả, chính mình lại không làm được.
Tới làm gì?
Chịu chết ư?
Không phải chỉ là một đồ đệ thôi sao?
Hạ Long Võ đã thoát, hiện tại cứu được Hạ Tiểu Nhị, người này còn không tính là đồ đệ của ông, sao lại vẫn ra tay?
Kệ y đi!
Nhưng... ông vẫn ra tay.
Đa thần văn hệ trọng tình, đây là khuyết điểm chí mạng.
Ông biết, nhưng ông không thay đổi được, cho nên ông mới nói với Tô Vũ, nói với hy vọng của đa thần văn rằng ngươi đừng làm như vậy, chúng ta đã sai cả đời, ngươi đừng đi vào vết xe đổ, bởi vì mọi người biết nhược điểm của ngươi thì sẽ nhằm vào điểm này để đối phó ngươi.
Có điều ông lại tới đây.
Vạn Thiên Thánh mỉm cười nhìn thoáng qua Liễu Văn Ngạn, Liễu Văn Ngạn cũng thực thản nhiên, không còn thần văn của Diệp Bá Thiên, ông chỉ là Nhật Nguyệt tam trọng mà thôi, giờ phút này, ông bị uy áp của vô địch trán áp khiến huyết nhục vỡ vụn, nhưng trong tay vẫn siết chặt quả cầu biển ý chí của Hạ Hầu gia.
50 năm ngủ đông không đổi được cái gì, hình như chết cũng không đáng, nhưng không sao cả.
Ông nhìn thấy Tô Vũ phía dưới.
Tô Vũ cũng đang nhìn bọn họ, Tô Vũ nhìn thấy Hạ Hầu gia xuất hiện, thân thể Hạ Hầu gia vỡ nát, biển ý chí sắp bị phá hủy, hắn đều thấy được.
Hắn kinh ngạc, hắn nhìn thấy Vạn Thiên Thánh, nhìn thấy Liễu Văn Ngạn.
Tô Vũ bật cười!
Vừa cười vừa ứa lệ.
Hắn khóc thật, rất lâu rồi hắn chưa từng rơi nước mắt, không phải vì Hạ Hầu gia, mà là vì hai kẻ ngu ngốc này.
Những điều các ngài dạy ta đều không dùng được.
Các ngài nói là đừng lao đầu chịu chết, đừng làm châu chấu đá xe, đừng liều mạng, cha bị giết thì cũng phải chạy, chẳng lẽ Hạ Tiểu Nhị là tổ tông của các ngài sao?
Nếu không phải, các ngài ra tay làm gì?
Giờ khắc này, một tòa cổ thành buông xuống giữa bọn họ.
Tô Vũ không trông cậy tượng đá ra tay, tượng đá phải tuân thủ quy tắc, nhưng quy tắc... có thể lợi dụng.