Đột nhiên Vạn Thiên Thánh biến sắc, truyền âm thúc giục: “Nhanh mở cổ thành ra để ta rời đi!”
“Phủ trưởng...”
Tô Vũ nhìn ông, Vạn Thiên Thánh bình tĩnh nói: “Sự tình tại Nhân tộc sẽ sớm truyền ra thôi, ta ở cùng các ngươi không phải chuyện tốt gì. Còn nữa, nếu ta ở đây, nhỡ đâu vạn tộc tới ép ngươi giao ta ra, dù giao ra hay không thì đều không ổn, Nhân tộc tới bắt ta, ngươi sẽ làm thế nào?”
“Phủ trưởng, ta không sợ bọn họ!”
Vạn Thiên Thánh bật cười, “Ngu muội! Mở cửa thành đi, nhân lúc không có ai ở đây, không có ai chú ý, để ta rời đi, nhanh lên!”
“Nhưng...”
Liễu Văn Ngạn thở dài, “Mở cửa thành, đừng gây chú ý, để Vạn sư thúc đi đi!”
Tô Vũ bất đắc dĩ, đành phải mở hé cửa thành.
Vạn Thiên Thánh quay đầu lại, nhìn hắn, lại nhìn Liễu Văn Ngạn, ông hơi chắp tay, lần này thật sự phải ly biệt rồi.
Ròi ông biến mất, trong chớp mắt đã không còn bóng dáng.
Nơi xa, Lam Thiên cũng biến mất.
Hình như Lam Thiên rất vui sướng, một lát sau, hai người đã không còn tung tích.
Vạn Thiên Thánh vừa đi, Liễu Văn Ngạn hít sâu một hơi nói: “Mặc kệ là ai hỏi, đều phải nói là không biết, chỉ cần nói rằng ông ấy rời đi từ lâu rồi.”
Tô Vũ gật đầu.
Liễu Văn Ngạn nhìn Tô Vũ, trầm mặc một hồi lại nói: “Ngươi hứa hẹn tặng hai khối vật gánh chịu cho các chủ nhân cổ thành à?”
“Đúng vậy.”
“Đợi lát nữa bọn họ tới đây, có nhiều người mới giao ra! Không có Văn Mộ bia, không có vật gánh chịu, ngươi chỉ là Tô Vũ...”
Tô Vũ gật đầu.
“Ngoài ra, Chiến Vô Song chưa chết đúng không?”
“Vẫn chưa, lát nữa ta sẽ giết.”
“Đừng!”
Liễu Văn Ngạn ngắt lời: “Đừng giết! Không cần phải giết một bại tướng, ngươi đánh bại hắn, cả đời này hắn sẽ không đuổi kịp ngươi! Thiên tài tranh đấu chỉ cần như vậy, nhưng nếu ngươi giết hắn, Thần tộc sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Liễu Văn Ngạn như trở lại quá khứ, ông mỉm cười, dạy dỗ như năm xưa: “Đừng giết hắn, thả hắn đi! Không cần đòi tiền chuộc, một thiên tài bại trận cũng khó có được giá tốt, cứ trực tiếp thả đi, Thần tộc và các tộc khác sẽ hoài nghi có phải các ngươi đạt thành hiệp nghị gì hay không, không có cũng thành có! Còn Nhân tộc... Không cần quan tâm, nếu có năng lực, để đám thiên tài Nhân tộc kia đi giết đi, ngươi giết Chiến Vô Song quá nhẹ nhàng, những người đó sẽ cảm thấy ngươi và hắn đều bình thường thôi, chờ Chiến Vô Song mang theo lòng căm hận ngươi rồi đánh chết thiên tài Nhân tộc, trấn áp thiên tài đương đại của Nhân tộc, bọn họ mới hiểu được rằng, không có ngươi, bọn họ chẳng là cái gì cả!”
Tô Vũ gật đầu.
Đây là lão sư của hắn, không quan tâm có đạo lý hay không, cứ nghe đã, nhưng thả Chiến Vô Song ra sao?
Không đòi chút lợi ích nào ư?
Tô Vũ ngẫm nghĩ, bảo Cục lông nhỏ nhả Chiến Vô Song ra.
Sau đó, một viên cầu bị nhổ ra.
Hư ảnh Chiến Vô Song hiện lên, hắn ta nhìn Tô Vũ, chua xót nói: “Ta đã bại... Ngươi muốn giết ta đúng không? Cũng tốt, chết trong tay ngươi vẫn tốt hơn chết trong tay cường giả!”
Bại bởi thiên tài đương đại, dù bị giết thì cũng không có oán niệm gì.
Tại không giỏi bằng người ta!
Nhưng nếu xui xẻo bị vô địch, bị Nhật Nguyệt cao trọng, bị một lão già giết chết, đám thiên tài đều sẽ không cam tâm.
Tô Vũ bình thản nói: “Ngươi chỉ là bại tướng, ta khinh thường việc giết ngươi! Hiện tại ta đã đánh bại ngươi, về sau đánh bại ngươi càng dễ dàng! Ngươi muốn chết hay muốn sống?”
Hư ảnh Chiến Vô Song khẽ nhíu mày.
“Muốn sống!”
Rất đơn giản, thiên tài cũng sợ chết, có thể sống thì phải sống.
“Muốn sống thì đơn giản, ta muốn tinh huyết Văn Minh sư của tất cả chủng tộc, mỗi tộc ít nhất trăm giọt, chừng nào ngươi cung cấp đủ số lượng, chừng ấy liền thanh toán xong!”
Chiến Vô Song nhíu mi: “Tất cả ư?”
“Đúng vậy, tất cả!”
Chiến Vô Song trầm giọng hỏi: “Cảnh giới thì sao?”
“Đằng Không trở lên!”
Chiến Vô Song trầm mặc một hồi, mở miệng đáp: “Được!”
Tô Vũ bình tĩnh, tùy tay xoa xoa, hắn ta trở về viên cầu, Tô Vũ mở cửa thành, dùng sức ném ra ngoài, hắn ta có thể bị đánh chết hay không... không liên quan đến ta.
Liễu Văn Ngạn bật cười: “Ngươi thật là, vu khống thì có ai tin không?”
“Ta ghi hình rồi.”
Tô Vũ cười nói: “Thiên tài sĩ diện, không thừa nhận cũng không sao, nếu không trả đủ thì công bố ra ngoài, hắn ta nói không giữ lời, mất hết mặt mũi, thiên tài rất coi trọng mặt mũi, thiên tài nói không giữ lời, còn là với một thiên tài khác... khi ấy cái vòng thiên tài này sẽ không chấp nhận hắn ta nữa, lão sư, ngài không hiểu đâu!”
Bởi vì ngài chưa từng tiến vào cái vòng này, sao hiểu được.
Liễu Văn Ngạn câm nín!
Má!
Tại sao ta lại không hiểu?
Thôi, bệnh cũ của tiểu tử này lại tái phát rồi.
“Hầu gia không sao chứ?”
Tô Vũ hỏi, Liễu Văn Ngạn bật cười: “Không còn thân thể, biển ý chí bị thương nặng, ngươi cảm thấy có sao không?”
Nghĩa là Hầu gia có vấn đề à?
Đều là biển ý chí không còn thân thể, nhưng y không thể cụ hiện như Chiến Vô Song, y bị thương nặng hơn Chiến Vô Song nhiều.
“Ta còn không ít Thiên Nguyên khí...”
Liễu Văn Ngạn xua tay, bình thản nói: “Ngươi không cần làm vậy! Để Nhân tộc bỏ ra đi! Hạ Tiểu Nhị cứu Hạ Long Võ, Hạ Long Võ kéo dài thời gian cho những người khác chứng đạo, cái giá này phải do Nhân tộc bỏ ra, ngươi nghĩ Nhân tộc nghèo đến mức không có đủ tài nguyên khôi phục thân thể cho một vị chuẩn vô địch chắc?”
Liễu Văn Ngạn cười nhạt, “Yên tâm đi, vẫn có đấy. Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, chưa chắc Nhân tộc đã có phiền toái, nhưng ngươi thì... Khó nói lắm.”
Tô Vũ nhíu mày, có kẻ muốn đánh ta à?
Liễu Văn Ngạn nhìn bốn phía, hít sâu một hơi: “Ta đi đây, ta còn muốn sinh tồn ở Nhân tộc, không tiện phán xét, có việc thì đến Liễu Thành tìm ta, Hồng Đàm, Bạch Phong đều ở đó, ngươi... cứng rắn lên, đừng sợ, ngươi là chủ nhân cổ thành, không cần để ý chuyện linh tinh!”
Dứt lời, Liễu Văn Ngạn liền nhanh chóng rời đi.
Trước khi đi, ông truyền âm nói: “Có một số việc chắc ta không cần dạy ngươi, có lẽ Vạn phủ trưởng đã nói với ngươi rồi, lão sư lại tặng ngươi một câu, giàu lo chuyện thiên hạ, nghèo chỉ lo thân mình! Đến khi ngươi đủ mạnh để quét ngang thiên hạ thì ngươi làm cái gì cũng được, nhưng chưa đến thời điểm đó thì đừng làm mấy chuyện vô nghĩa.”
Tô Vũ gật đầu.
Liễu Văn Ngạn nhanh chóng biến mất.
Ông vừa rời đi không lâu, từng thân ảnh hiện lên trên bầu trời cổ thành.
Rất rất nhiều!
Cường giả Nhân tộc, cường giả vạn tộc.
Những người này dường như muốn chấm dứt trận chiến này tại đây.
Có cường giả Nhân tộc đã nhận được tin, phẫn nộ nói: “Tô Vũ, Vạn Thiên Thánh đâu?”
Vạn Thiên Thánh tàn sát thánh địa, đánh chết cường giả các phủ.
Tin tức vừa mới truyền đi.
Lúc này, cường giả các tộc khác cũng hội tụ, có vô địch lạnh lùng nói: “Giao Vạn Thiên Thánh ra, trận chiến này hoàn toàn hạ màn! Vạn Thiên Thánh tàn sát vạn tộc, ông ta đã hoàn toàn nhập Ma đạo rồi!”
Ma này không phải Ma tộc, mà là Ma đạo thật sự.
Còn Tô Vũ, mọi người không nói gì.
Hắn là chủ nhân cổ thành, không tiện động đến hắn.
Tô Vũ kinh ngạc, vừa rồi còn liều mạng đánh nhau, hiện tại... làm hòa rồi à?
Tô Vũ câm nín!
Quả nhiên, thời đại này không phải cái gì cũng có bản chất như mặt ngoài nhìn đến, vạn tộc đúng là kẻ thù của Nhân tộc, nhưng tới lúc này hai bên đã đánh xong, mâu thuẫn đã giải quyết xong, trong tình huống không đại chiến sinh tử thì có thể coi là hoà bình.
“Chạy rồi!”
Tô Vũ bình tĩnh nói: “Vừa rồi khi Ma Hoàng xảy ra chuyện, ông ấy đã chạy rồi.”
“Chạy ư?”
“Hắn chạy thế nào, cổ thành bị phong tỏa, hắn có thể chạy đi đâu?”
Có người phẫn nộ!