Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1866 - Chương 1866: Tô Vũ Ra Oai Phủ Đầu

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1866: Tô Vũ Ra Oai Phủ Đầu
 

Sắc mặt Tô Vũ lạnh lẽo, huyền phù giữa không trung, nhìn về phía đám người bên ngoài, lạnh lùng quát: “Ta nói là chạy rồi, các ngươi điếc sao? Các ngươi đang chất vấn ta đấy à? Vì các ngươi, ta cầm chân mười mấy vị vô địch, vì các ngươi, ta triệu hồi ra 2 vị Bán Hoàng, còn cung cấp điều kiện chứng đạo, dâng ra di tích của chính mình, hiện tại các ngươi đang chất vấn ta sao? Dù ông ấy không chạy, các ngươi có giỏi thì tiến vào điều tra thử xem!”

Tô Vũ hừ lạnh, trực tiếp làm lơ đám cường giả, tức giận nói: “Nói nhảm ít thôi, nơi này không phải địa bàn của các ngươi, không có việc gì thì cút đi! Cẩn thận không ta gọi mười vị tượng đá đại nhân, gọi cả hai vị Bán Hoàng Phệ Thần tộc tới đây, các ngươi không phục thì đánh một phen! Còn nữa, lần này ta hi sinh di tích, Nhân tộc phải bồi thường lại cho ta, không bồi thường thì cứ chờ xem!”

Hắn nhìn mọi người, nhìn đám cường giả vạn tộc, lạnh lùng quát: “Cút đi! Nếu các ngươi cảm thấy mình mạnh hơn Ma Hoàng thì tới đây thử xem!”

Dứt lời, hắn triệu hồi Cục lông nhỏ ra, trực tiếp ném Cục lông nhỏ ra bên ngoài, “Tới đi, đánh chết nó, rồi ta sẽ nói cho các ngươi Vạn Thiên Thánh đi đâu! Một đám ngu ngốc, các ngươi nghĩ Tô Vũ ta là ai? Là Hạ Long Võ tùy tiện bị các ngươi bắt nạt à?”

Tô Vũ hừ một tiếng, xoay người nói: “Tinh Hồng đại nhân, lần này chính bọn họ tới gây sự với ta. Đại nhân, ta chưa ra khỏi thành, cũng không lo chuyện bao đồng!”

Tinh Hồng hiện lên!

Tới giờ phút này, làm chỗ dựa cho Tô Vũ thì không thành vấn đề.

Không chỉ y, bốn phía, từng tòa cổ thành xuất hiện hư ảnh các tượng đá, nhìn về phía đám cường giả trong hư không.

Không ít người biến sắc.

Tô Vũ nhìn đám người đó, tức giận quát: “Vẫn còn chưa chịu cút đúng không? Là vô địch thì ta phải sợ các ngươi chắc? Hơn mười vị vô địch thì ghê gớm lắm à? Đừng chọc ta, còn nữa, Không Không cướp Văn Mộ bia của ta, vạn tộc không tìm cho ta thì cứ chờ xem! Đúng rồi, để bảo hộ Hạ Long Võ chứng đạo, ta đã trả giá hai vật gánh chịu...”

Tô Vũ bay thẳng đến hai tòa cổ thành, ném đi, mặc kệ hai tòa cổ thành kia làm thế nào, hắn lớn tiếng nói: “Hạ gia phải bồi thường ta, không cần biết là Hạ gia tự mình bỏ ra hay là Nhân tộc khác bỏ ra, ta mặc kệ! Không bồi thường... Vậy thì đừng trách ta không cho Nhân tộc mặt mũi! Sau lần này, những gì ta nợ Nhân tộc, nợ Hạ gia, nợ mọi người, ta đã trả hết! Các ngươi chứng đạo thành công có công lao rất lớn của ta! Số Nhật Nguyệt chết dưới tay ta, các ngươi có đánh cả đời cũng chưa chắc đã giết được nhiều như vậy, số tam thế thân bị ta đánh vỡ, các ngươi gộp lại cũng chưa chắc đánh nhiều bằng ta!”

Hắn nhìn các tân tấn vô địch, không chút khách khí nói: “Các ngươi đều nợ ta! Nếu không có ta, các ngươi chứng cái píp! Là ta cống hiến di tích, dùng cổ thành bảo hộ người Hạ gia, dụ đám chuẩn vô địch đến cho các ngươi lấy được vật gánh chịu, dẫn Phần Hải ra cho các ngươi giết. Làm người thì phải có lương tâm! Còn dám tới ép hỏi ta? Các ngươi có tư cách sao?”

Tô Vũ không khách khí chút nào!

Như Liễu Văn Ngạn nói, hiện tại hắn không cần khách khí, tránh về sau có thêm phiền toái, nếu hiện tại hắn khách khí, có lẽ sau đó đám người vô sỉ sẽ ỷ thế áp bách, vậy lại càng phiền toái.

Hắn nói ào ào một phen khiến tất cả mọi người không biết nói gì.

Tô Vũ lại quát: “Văn Mộ bia, vật gánh chịu đều phải trả cho ta! Nhân tộc nhất định phải trả! Còn Thần tộc, các ngươi nên cút xéo đi, ta khinh thường giết tên phế vật Chiến Vô Song kia, đã ném hắn đi rồi, có lẽ đang tự mình tìm đường về nhà đấy, các ngươi đi tìm đi! Các tộc khác, gần 40 vị vô địch kia cũng cút xa vào, đừng để ta chèn ép khiến các ngươi không sống nổi ở Chư Thiên nữa!”

“...”

Sắc mặt các vô địch biến ảo, một vài vô địch tiểu tộc không có lời gì để nói.

Hắn bảo sẽ khiến chúng ta không sống nổi ở Chư Thiên nữa... Lời này phát ra từ miệng một vị Lăng Vân.

Có thể sao?

Hình như... Là có.

36 cổ thành phân tán khắp nơi, trải khắp Chư Thiên.

Tô Vũ khác các thành chủ khác.

Giờ phút này, tượng đá các thành đều hiện lên, cả đám tượng trầm mặc không nói gì, hiển nhiên là bọn họ đứng về phía Tô Vũ.

Thực đáng sợ!

Tô Vũ lại mắng chửi: “Còn chờ cái gì? Muốn vây công cổ thành nữa à? Tới đây! Thần Hoàng Tiên Hoàng cũng được, ngươi gọi bọn họ tới hết thử xem, ta không gây chuyện, cũng không sợ phiền toái, cùng lắm thì chết hết, kéo theo một tôn Hoàng giả của các ngươi chơi cùng!”

“...”

Lúc bấy giờ, trong hư không, Cục lông nhỏ bị quăng ra ngoài cũng vội hùa theo hét to: “Ta không gây chuyện, cũng không sợ phiền toái, đánh đi, ai sợ ai!”

“...”

Giọng nói non nớt nhưng lại khiến không ít vô địch hãi hùng.

Quả nhiên hai tôn Bán Hoàng kia là do Tô Vũ gọi ra.

Gia hỏa này... Càng thêm đáng sợ.

Đây là vị hậu duệ mà Phệ Thần Bán Hoàng nói đến khi xé rách hư không về nhà đúng không?

Mọi người thầm thở dài, hai cường giả Bán Hoàng, không, có lẽ... trong số các tượng đá cũng có mấy vị Bán Hoàng, hơn ba mươi vị tượng đá thượng cổ... Không phải ai cũng có thể chọc đến Tô Vũ.

Sau một phen mắng chửi, Tô Vũ cười nhạo, khinh thường nhìn tiếp, hắn xoay người bay về phía phủ thành chủ, không quay đầu lại nói: “Ta đại biểu cổ thành, khi Tinh Vũ phủ đệ mở ra, cổ thành muốn 100 danh ngạch, ta mặc kệ các ngươi làm thế nào, không cho... Vậy thì đừng đến, khi phủ đệ mở ra, 36 cổ thành sẽ vây quanh tứ phương, không phục thì tới đây!”

Lời này vừa dứt, trong các cổ thành khác, một vài thành chủ ánh mắt khẽ động, sau đó có chủ nhân cổ thành nghênh ngang hùa theo: “Đúng vậy, ý tứ của Tô thành chủ cũng là ý tứ của chúng ta, khi Tinh Vũ phủ đệ mở ra, chúng ta muốn 100 danh ngạch!”

Lúc này, một ít vô địch lộ sắc mặt khó coi.

Bọn họ tới đây là để chèn ép Nhân tộc, ép Tô Vũ giao Vạn Thiên Thánh ra, kết quả, bọn họ chưa nói được mấy câu đã bị Tô Vũ trăm miệng một lời ra oai phủ đầu!

Vô số vị vô địch tiến thoái lưỡng nan.

Đúng lúc này, một tiếng than nhẹ truyền đến từ nơi xa, đó là thanh âm Đại Tần vương, ông thở dài bảo: “Chúng ta sẽ nghĩ cách tìm Văn Mộ bia về cho ngươi, vật gánh chịu... Chúng ta cũng sẽ mau chóng cho người đưa tới, còn yêu cầu nào khác không?”

Tô Vũ cất cao giọng nói: “Không phải yêu cầu, ta không ép các ngươi! Ta chỉ muốn lấy lại những gì ta trả giá, còn công lao ngăn cản hơn mười vị vô địch cho các ngươi... coi như ta báo đáp ân tình đi! Dù sao ta cũng sinh ra và lớn lên ở Nhân cảnh! Dù các ngươi có lỗi với ta... Nhưng 18 năm thái bình ở Nhân cảnh là nhờ chư vị vô địch Nhân tộc tạo ra cho ta, lần này coi như ta trả lại ân này cho các ngươi! Ta chỉ là hoạt tử nhân, chư vị, từ hôm nay, chúng ta không ai nợ ai!”

Có vô địch thở dài, “Tô Vũ... Ngươi muốn cắt đứt quan hệ với Nhân tộc sao?”

Tô Vũ bình tĩnh đáp: “Không, nhưng dù sao hiện tại ta cũng không tính là Nhân tộc, ta chỉ là một cái xác, còn là Nhân tộc à? Nếu Nhân tộc cảm thấy Tô Vũ ta không xứng làm người, vậy thì chặt đứt đi! Còn vấn đề Vạn Thiên Thánh thì không liên quan gì đến ta, các ngươi thích đi đâu tìm ông ấy thì đi! Ông ấy không phải lão sư của ta, không phải tổ tông cha mẹ ta, tìm ta làm cái gì? Ông ấy có chân có tay, tự đi tự trốn, các ngươi tới tìm ta là cảm thấy ta dễ bắt nạt hay thế nào? Cuộc chiến này ta đã lập công lớn cho Nhân tộc, các ngươi đối xử với ta như thế... Đừng trách ta không cho các ngươi mặt mũi, từ nay về sau, 36 cổ thành không tiếp nhận Nhân tộc!”

Vài người biến sắc.

Lần này vô địch vạn tộc không lên tiếng, bọn họ âm thầm chế giễu.

Bọn họ không xen vào việc này.

Bên phía Thần tộc vốn còn muốn nói Tô Vũ giết Chiến Vô Song, muốn xả giận... không ngờ Chiến Vô Song đã đi từ lâu rồi.

Nếu vậy thì còn gì để nói với Tô Vũ nữa.

Gia hỏa này không phải kẻ lương thiện.

Vô địch Nhân tộc mà cũng không nể mặt, hắn sẽ cho vạn tộc mặt mũi ư?

Nực cười!

Bình Luận (0)
Comment