“Chư vị, trở về Đông Liệt Cốc!”
Giờ phút này, thanh âm Đại Tần vương lại truyền đến, lần này, ông và các cường giả khác không tới, chỉ có mười mấy vị vô địch Nhân tộc, nhưng hiện tại tất cả đều không có lời nào để nói.
Kẻ mới chứng đạo, Tô Vũ nói bọn họ nợ mình.
Vô địch lâu đời, Tô Vũ nói lần này hắn trả giá thật lớn để giữ chân hơn mười vị vô địch, tuy không hoàn toàn chính xác nhưng cũng không khác bao nhiêu, nghe có vẻ khoa trương, nhưng mọi người thật sự không thể phản bác.
Cứ việc biết Tô Vũ thả Vạn Thiên Thánh rời đi, nhưng giờ Tô Vũ không phải là Tô Vũ của Đại Hạ phủ, cũng không phải Tô Vũ của Đại Minh phủ.
Ai có thể ra lệnh cho hắn?
Lúc này, trong đám người, có người lớn tiếng cười nói: “Tô Vũ, bọn họ là bọn họ, chúng ta là chúng ta. Tô Vũ, Tinh Hồng cổ thành ở ngay Tinh Thần Hải, nếu người Đại Minh phủ tới chơi thì ngươi nhớ chăm sóc chút nhé!”
Là Ngưu Bách Đạo!
Tô Vũ thay đổi hẳn thái độ, hắn mỉm cười, chắp tay nói: “Chúc mừng phủ trưởng chứng đạo thành công!”
“Ha ha ha, cùng vui cùng vui!”
Ngưu Bách Đạo hớn hở, “Chúc mừng Tô Vũ ngươi trở thành bá chủ một phương, sau này hãy chiếu cố nhiều hơn, có thời gian nhớ đến Đại Minh phủ chơi.”
Tô Vũ cười nhạt, “Để xem đã, ta sợ mình đến Nhân cảnh sẽ bị người vây giết, phiền lắm! Ở đây có hơn mười vị vô địch bảo hộ ta, ở Nhân cảnh, nếu có kẻ nào cần chứng đạo, thăng cấp, không chừng còn bán ta đi! Đại cục làm trọng, Tô Vũ ta kiến thức hạn hẹp, nhìn không thấu đại cục nên thôi đi! À phải, mọi người nhớ chăm sóc phụ thân giúp ta, ta chỉ còn một mình ông ấy là thân nhân ở Nhân cảnh... Nếu ngày nào đó phụ thân chết đi, có lẽ ta không còn ai để lo lắng nữa, chư vị tiền bối, xin hãy chiếu cố, đừng để vạn tộc xem trò cười!”
Mọi người đều nghe hiểu hàm nghĩa của lời này.
Im lặng không tiếng động.
Ngưu Bách Đạo cười xòa, “Yên tâm, sao lại vậy được, kẻ thích gây chuyện thì lần này đều chết cả rồi, hiện giờ không còn ai làm vậy nữa đâu.”
Tô Vũ cười: “Vậy thì tốt! Phủ trưởng, ta chỉ muốn nói vậy thôi! Những người khác, ta lười nói thêm, có lẽ Nhân cảnh không nợ ta, nhưng bọn họ nợ hệ chúng ta... Các sư phụ ta đều đang ở Liễu Thành, hy vọng bọn họ bình an! Còn chuyện của Vạn Thiên Thánh thì ta cũng đã biết, ông ấy phạm tội, ai cũng có thể giết chết, nếu lần sau ta gặp, ta sẽ ra tay, chư vị cứ yên tâm, ông ấy quá độc ác, vậy mà giết cả Sơn Hải Nhật Nguyệt, nhưng vậy vẫn còn may đấy, ta nghĩ rằng ông ấy sẽ diệt hết cơ, ông ấy điên rồi, nếu là ta... Ha ha ha, ta chắc chắn sẽ không chỉ giết từng đó thôi đâu... Khụ khụ, ta chỉ đùa thôi...”
Tô Vũ nói giỡn, những không hề có ý đùa giỡn, hắn tùy tay triệu hồi Cục lông nhỏ, vừa sờ đầu Cục lông nhỏ hắn vừa cười nói: “Cục lông nhỏ, nhanh trở nên cường đại như Đại Đại nhà ngươi đi, có người chọc ta, không cần biết là Sơn Hải hay Nhật Nguyệt, phàm là cả nhà già trẻ, từ trên xuống dưới, chó gà không tha! Ta không nhân từ nương tay như Vạn Thiên Thánh, ma không phải ma, thánh không phải thánh... Ngươi thấy có đúng không?”
Cục lông nhỏ vội vàng gật gật thân mình, ngươi nói đều đúng.
Bên ngoài, mọi người lại trầm mặc.
Gia hỏa này nói thật dễ nghe, nói là gặp Vạn Thiên Thánh thì giết, nhưng hắn còn tàn nhẫn hơn cả Vạn Thiên Thánh.
Vạn Thiên Thánh chỉ giết Sơn Hải Nhật Nguyệt, còn Tô Vũ thì chó gà cũng chẳng tha.
Vô địch vạn tộc im lặng, đồng loạt tiêu tán.
Bên phía Nhân tộc, đám vô địch vẫn có người phẫn nộ nhưng không thể làm gì, lần này Vạn Thiên Thánh xuống tay quá độc ác, có vô địch suýt nữa bị giết sạch hết hậu duệ.
Nhưng Vạn Thiên Thánh đã chạy rồi.
Tô Vũ... Ngươi muốn giận chó đánh mèo, trả thù lên đầu Tô Vũ sao?
Ai giết ai còn chưa biết đâu.
Vô địch Nhân tộc cũng bắt đầu thối lui.
Tô Vũ bật cười, lại cất cao giọng nói: “Nhân tộc nhớ giao vật gánh chịu sớm đấy, đừng nói là không có, lần này giết được không ít chuẩn vô địch và tam thế thân vô địch, không đưa ta thì ta sẽ nhớ kỹ cả đời!”
. . .
Đông Liệt cốc.
Đại Tần vương mỉm cười, lắc đầu, đoạn bảo: “Đại Chu phủ, Đại Tần phủ, mỗi phủ bỏ ra một khối vật gánh chịu đưa cho hắn đi, còn Không Không... Chu Thiên Nguyên, ngươi am hiểu thời không chi đạo, ngươi cùng Chu Thiên Phương đi tìm, Chu Thiên Phương từng làm cấp trên của hắn, có lẽ có thể tìm được.”
“Thật sự phải giao cho Tô Vũ à?”
Có vô địch chần chờ: “Hiện tại Nhân tộc thiếu cái này...”
Đại Tần vương bình tĩnh gạt ngang: “Phải trả, nếu không... Các ngươi muốn hắn đến tận cửa đòi nợ sao? Khiêm tốn chút đi, hắn không còn là Tô Vũ của Nhân tộc, lần này đa thần văn hệ đã biến mất khỏi Nhân cảnh, nhưng biến mất chỉ có đa thần văn Đại Hạ phủ, hắn không còn bất cứ ràng buộc gì với Nhân tộc, không muốn trả à? Có thể dùng phụ thân hắn để thử, biết đâu hắn lại cho các ngươi mấy khối vật gánh chịu đấy, có dám thử không?”
Nháy mắt an tĩnh!
Đừng đùa.
Ma Hoàng còn suýt bị hắn giết chết, ai dám đi tìm phiền toái?
Còn về phụ thân Tô Vũ... Đây chính là củ khoai nóng phỏng tay, cứ để Hạ gia tiếp tục chiếu cố đi.
Đa thần văn hệ Đại Hạ phủ đều thực ma tính.
Đại Tần vương không để ý tới bọn họ nữa, ông thở hắt ra: “Đại thắng... Nhưng... Phiền toái của Nhân cảnh chỉ mới bắt đầu, chư vị có hậu duệ bị giết... tự nghĩ cho kĩ đi, còn Vạn Thiên Thánh, ai muốn đi báo thù thì tự đi, vậy thôi, ta không còn gì để nói nữa.”
Ông vừa dứt lời, Hạ Long Võ vẫn luôn trầm mặc mỏi mệt cất tiếng: “Đại Tần vương, Đại Hạ phủ tổn thất thảm trọng, Hạ gia muốn rời khỏi chiến trường Chư Thiên mười năm, tu chỉnh Đại Hạ phủ, mong Đại Tần vương thông cảm!”
Đại Tần vương nhìn y, hít sâu một hơi, gật đầu đồng ý: “Được, trong 10 năm Đại Hạ phủ không cần trấn thủ chiến trường Chư Thiên, Đại Minh phủ không cần phái người tiến đến chiếm giữ trong 5 năm, còn lại như cũ!”
Sau khi ông dứt lời, Đại Hạ vương cùng Hạ Long Võ trực tiếp rời đi, không quay đầu lại.
Chỉ để lại một đám vô địch suy tư, không ai lên tiếng.
Đại chiến tuy đã kết thúc, nhưng kiếp nạn của Nhân tộc có lẽ chỉ vừa mới bắt đầu.