Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1870 - Chương 1870: Đừng Học Theo Chu Thiên Phương!

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1870: Đừng Học Theo Chu Thiên Phương!
 

"Nam Vô Cương. . ."

Tô Vũ yên lặng nhủ thầm một tiếng, ta tình nguyện ngài là Huyền Giáp chứ không phải Nam Vô Cương.

Không suy nghĩ về vị này thêm nữa, hắn chợt nghĩ đến Liệp Thiên các, bỗng nhiên, Tô Vũ khẽ cười, bình tĩnh cầm tấm mặt nạ màu trắng đeo lên.

Sau một khắc, hắn lấy ra liệp thiên sách họa của mình, hiện tại thượng cấp của hắn không còn, hắn muốn biết bây giờ còn có ai liên hệ với mình hay không?

Nếu như không, vậy mình còn có thể tiếp tục sử dụng thân phận này được hay chăng?

Dù sao cũng không ai tra được vị trí của mình!

"Kêu gọi Liệp Thiên các!"

". . ."

. . .

Liệp Thiên các, tổng bộ.

Tổng bộ lúc này đang vô cùng an tĩnh.

Bộ trưởng hai bộ Huyền Hoàng làm phản, hoặc là nói khôi phục thân phận, thủ tiêu hơn mười vị trưởng lão cùng bạch diện, dẫn đến bốn bộ cơ hồ đã bị phá hủy.

Lúc bấy giờ, Liệp Thiên các cũng đang đóng cửa nằm liếm vết thương.

Các chủ hai các, lâu chủ hai lâu, bộ trưởng hai bộ, bây giờ chỉ còn 6 vị vô địch, không, thật ra là 7 vị, Đại trưởng lão chấp pháp bộ cũng là vô địch.

9 vị trưởng lão Chấp pháp bộ, lần này đã tổn thất mất 2 người, bây giờ còn lại 7 vị.

7 vị vô địch, 6 vị chuẩn vô địch, đây lực lượng cao cấp của Liệp Thiên các hiện tại.

Bất quá bộ trưởng Thiên bộ và các chủ Đông các vẫn luôn một mực ngủ say.

Toàn bộ đại điện chỉ có 11 người.

5 vị vô địch, 6 vị chuẩn vô địch.

Những người này vẫn mãi giữ yên lặng, thẳng khi bên ngoài có người hô: "Chư vị đại nhân, vừa rồi Huyền Cửu truyền tin đến!"

"Huyền Cửu?" Một người hừ lạnh, "Huyền Cửu gì chứ, Tô Vũ thì cứ nói thẳng là Tô Vũ!"

Ở đâu ra Huyền Cửu!

Bên ngoài, người kia nghe vậy liền sợ hãi không dám lên tiếng, rất nhanh, một chất giọng già nua vang lên, lâu chủ Nam lâu bình tĩnh bảo: "Biết rồi, chuyển tới bên này đi."

"Vâng!"

Lâu chủ Nam lâu nói khẽ: "Xem thử hắn muốn nói cái gì đã, thực lực tên này bây giờ không yếu, thế lực cũng mạnh, Liệp Thiên các tuy tổn thất nặng nề, thế nhưng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, ít nhất Chư thiên đã tiếp cận loạn thế."

Ông ta vừa nói xong, bộ trưởng Địa bộ đã âm trầm tiếp lời: "Không nói việc này, chuyện của Tô Vũ cũng không phải đại sự gì, có thể thả thì thả, một tên Huyền Cửu thì tính là gì. Hiện tại ta chỉ muốn biết bộ trưởng Huyền bộ và bộ trưởng Hoàng bộ chân chính đã đi đâu?"

"Chu Thiên Phương vào Các có lẽ đã hơn trăm năm, chuyện hơn trăm năm trước cụ thể xảy ra vấn đề ở đâu thì ta không rõ, nhưng Chu Thiên Nguyên thì mới là chuyện hơn 50 năm trước mà thôi, khi đó, Huyền bộ đã có bộ trưởng. . ."

Lời này vừa nói ra, không ít người nhìn về phía lâu chủ Nam lâu.

Dựa theo địa vị để sắp xếp, toàn bộ Liệp Thiên các, người có địa vị cao nhất chính là hai vị đang ngủ say, sau đó chính là lâu chủ Nam lâu.

Dưới nữa chính là các chủ Tây các, sau đó là lâu chủ Bắc lâu, tiếp theo mới là bộ trưởng Địa bộ, chấp pháp Đại trưởng lão. . .

Lâu chủ Nam lâu trầm mặc một hồi, cuối cùng nói thẳng: "Khi Chu Thiên Nguyên vào Các thì ta đã biết."

Mọi người không lên tiếng, dường như ai cũng đều đoán được.

"Lúc trước khi Diệp Bá Thiên ngã xuống, Nhân tộc một mực cho rằng chúng ta đã bán hành tung của bọn họ, cũng vì vậy mà khi ấy họ dây dưa không ngớt với chúng ta, cũng giết vô số thành viên Liệp Thiên các, các vị còn nhớ không?"

Mọi người khẽ gật đầu.

"Sau này bộ trưởng Thiên bộ tỉnh lại từ giấc ngủ say, âm thầm giao chiến cùng Đại Chu vương một lần, kể từ đó Nhân tộc không truy cứu nữa, thế nhưng Chu Thiên Nguyên cũng thừa cơ tiến nhập Huyền bộ."

Bộ trưởng Địa bộ lạnh lùng chất vấn: "Vậy bộ trưởng Huyền bộ nguyên bản đã đi đâu?"

Lâu chủ Nam lâu trầm mặc một hồi, cuối cùng mở miệng đáp: "Còn sống, việc này đã trưng cầu sự đồng ý của hắn, hắn đi theo hai vị kia ngủ say, tiềm tu ở bên đó. Chuyện này ta không nói là vì vốn dĩ Chu Thiên Nguyên cũng không ra tay với người của chúng ta, kẻ hạ ngoan thủ chân chính là Chu Thiên Phương!"

Chu Thiên Nguyên không giết người của Liệp Thiên các, kẻ giết người chính là Chu Thiên Phương, đó mới là một kẻ tàn nhẫn thật sự.

"Chu Thiên Phương vào bằng cách nào?"

Lâu chủ Nam lâu lắc đầu, "Cái này thì ta không rõ! Bộ trưởng Hoàng bộ đời trước. . . Nếu ta nhớ không lầm thì hẳn là hơn 800 năm trước đã gia nhập Liệp Thiên các, ở giữa làm sao lại thay người thì ta cũng không nắm, có lẽ chỉ có hai vị kia biết."

Trong lúc bọn hắn nói chuyện, một người vô thanh vô tức tiến nhập đại điện.

Mấy người lập tức định ra tay!

Người kia vội vàng hô lên: "Đừng, ta là bộ trưởng Huyền bộ. . ."

"Chu Thiên Nguyên, ngươi muốn chết à?"

Người kia không biết làm sao đành giải thích: "Ta là thật, Chu Thiên Nguyên đã hiện thân rồi, hiệp nghị năm đó cũng dừng ở đây thôi. Thật đó, có bộ trưởng Thiên bộ làm chứng!"

Y vừa dứt lời, một cái bóng mờ hiện ra, nói khẽ: "Được rồi, y là thật, Chu Thiên Nguyên không còn là thành viên Liệp Thiên các nữa rồi!"

"Tham kiến bộ trưởng!"

Vài vị cường giả cung kính thăm hỏi.

Vị này và các chủ Đông các mới là linh hồn của Liệp Thiên các.

Bộ trưởng Thiên bộ cũng không để bản tôn tới, ông chỉ ngắn gọn giải thích: "Chuyện của Chu Thiên Phương khả năng là có quan hệ với Đại Minh vương. Có lẽ Đại Minh vương đã giết bộ trưởng Hoàng bộ tiền nhiệm rồi nhét Chu Thiên Phương vào."

Mọi người hơi bất ngờ, không có khả năng, nếu giết vị kia thì khẳng định đã có dị tượng.

Bộ trưởng Thiên bộ bình tĩnh nói: "Có thể là chém giết trong di tích nào đó hoặc do ông ta phát hiện tòa di tích thứ hai, sau đó di tích bị bộ trưởng Hoàng bộ chiếm lấy."

"Ta đoán, hơn 400 năm trước, bộ trưởng Hoàng bộ đã tới Nhân cảnh, chúng ta đều không biết được, sau đó bị Đại Minh vương phục sát, có lẽ vì thấy mặt nạ không phá toái nên Đại Minh vương đã tự thân tạm thay một quãng thời gian, về sau lại chuyển giao cho con của ông ta."

Lời này vừa nói ra, mọi người đều im lặng.

Đại Minh vương!

"Chu gia này dốc lòng chuẩn bị kỹ, ẩn núp rất sâu, hừ, còn may hiện tại đã bại lộ triệt để. Chu Thiên Đạo giết bốn tôn Vĩnh Hằng thật sao? Các ngươi có biết tình huống như thế nào không?"

"Ta cho rằng trong chuyện này có vấn đề. Chưa chắc đã do Chu Thiên Đạo giết."

Bộ trưởng Thiên bộ thản nhiên nói: "Ba người kia vẫn lạc tại một lối đi khác, lối đi ấy nằm ngay tại phụ cận Phệ Thần Cổ Giới, khả năng là liên quan tới hai vị Phệ Thần tộc."

Mấy người trong đại điện gật đầu, bọn họ cũng không tin Chu Thiên Đạo có khả năng lấy một giết bốn.

Đương nhiên, việc này không có chứng cứ, ai dám đến hỏi hai vị cường giả Phệ Thần kia?

Bộ trưởng Thiên bộ cũng không nói gì thêm về chuyện này, ông hỏi sang chuyện khác: "Chức vị bộ trưởng Hoàng bộ tạm thời bỏ trống đi. Vừa nãy Tô Vũ có liên hệ Liệp Thiên các đúng không, hắn muốn nói cái gì?"

Bộ trưởng Huyền bộ vừa trở về đáp: "Để ta trao đổi với hắn."

Lúc này, chấp pháp Đại trưởng lão bỗng cất tiếng: "Bộ trưởng, liệu có còn vị Nhân tộc nào ẩn núp trong Liệp Thiên các không?"

Bộ trưởng Thiên bộ cười đáp: "Có hay không thì cũng không quan trọng. Ta đâu thèm để ý chủng tộc của chư vị, chủng tộc của các vị mà tao ngộ mối nguy, có lẽ các vị cũng sẽ làm ra lựa chọn giống vậy. Chẳng qua ta chỉ hi vọng khi chư vị ra tay thì đừng học theo Chu Thiên Phương mà thôi. Hắn quá tàn ác!"

Chu Thiên Nguyên không tính là làm phản, chỉ có thể nói ông ta đã khôi phục thân phận của mình.

Chu Thiên Phương mới thật sự là làm phản.

Vốn dĩ con đường đi tới chức vị bộ trưởng đã không thành thật, nay lại còn ra tay giết người của Liệp Thiên các, đáng hận!

Lời này vừa nói ra, vài vị vô địch nhất thời yên lặng không đáp.

Ai nấy đều thở dài một tiếng, không nói gì thêm nữa.

Liệp Thiên các vốn là nơi ngư long hỗn tạp.

Lần này là do Nhân tộc tao ngộ mối nguy, ai biết được về sau, lỡ đâu có ngày chủng tộc của bọn họ cũng tao ngộ mối nguy thì sao?

Khi đó liệu có vị bộ trưởng nào ra tay không? Hay sẽ lựa chọn ngoảnh mặt làm ngơ, đặt lợi ích của Liệp Thiên các lên cao nhất?

Khó mà nói.

Mà ý của bộ trưởng Thiên bộ cũng rất rõ ràng, ngươi ra tay thì tùy ngươi, nhưng chớ học người nào đó trực tiếp hạ sát thủ, lừa giết hơn mười vị Nhật Nguyệt của Các ta là được.

Chu Thiên Phương vô thanh vô tức mà giết người của Các, thật sự quá nhẫn tâm!

Bình Luận (0)
Comment