Tô Vũ gọi Cục lông nhỏ ra, nhìn chằm chằm Cục lông nhỏ một hồi, bỗng nhiên hô lớn: "Cục lông gia!"
". . ."
Cục lông nhỏ trợn tròn mắt nhìn hắn, Tô Vũ cũng nhìn lại nó.
Mắt lớn trừng mắt nhỏ một hồi, Cục lông nhỏ kinh dị la lên: "Sợ đó!"
"Đừng sợ!"
Tô Vũ cười ha hả: "Sao ngươi phải sợ chứ, thái tử điện hạ của Phệ Thần cổ tộc, về sau ngươi chính là Cục lông gia! Chúng ta là hảo huynh đệ, hảo bằng hữu, cha mẹ của ngươi cũng chính là. . ."
"Cha mẹ của ngươi?" Cục lông nhỏ tiếp lời, kiểu cách này ta quen rồi, ngươi lúc nào cũng thích nhận vơ như thế, nhận về mình rất nhiều thân thích, ta biết thừa!
Tô Vũ phì cười, "Đúng rồi, chính là ý tứ này, đều là người trong nhà cả. . ."
"Ngươi luôn nghĩ sẽ bóp chết ta!" Cục lông nhỏ ủy khuất, thân thể lại hơi run lên, không phải nó sợ mà là đang đắc ý, Đại Đại nhà ta có lợi hại không?
Ma ma nhà ta có lợi hại không?
Nói thật, trước đó Cục lông nhỏ cũng không biết bọn họ lại ngầu như vậy.
Nó thì biết cái gì!
Nó không biết gì hết, nó chỉ biết danh xưng của Đại Đại là Bán Hoàng, mặt khác thì nó hoàn toàn không biết. Dĩ nhiên hiện tại nó đã biết rồi, lợi hại lắm luôn!
Tô Vũ cười xòa, "Hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi, ngươi nhìn ngươi xem, đã tấn cấp Sơn Hải rồi kìa! Ta cho ngươi ăn bao nhiêu thứ ngon hả? Yêu cho roi cho vọt, mỗi lần đều là ta cố ý hù dọa ngươi ấy mà, để ngươi tiến bộ nhanh một chút, ngươi xem đi, ngươi theo ta mới bao lâu mà đã từ Đằng Không lên Sơn Hải, rất nhanh đúng không?"
Cục lông nhỏ suy nghĩ một chút, gật gật thân thể một cái, đúng là rất nhanh!
"Cho nên chuyện cũ chúng ta không nhắc đến nữa, đều là huynh đệ nhà mình cả mà."
"Ngươi phải đền bù tổn thất cho ta!" Cục lông nhỏ kích động, ánh mắt phát sáng.
Tô Vũ tươi cười đến là hòa ái dễ gần, "Được thôi, ngươi nói đi."
"Ta. . . Ta muốn ăn thần văn, ăn chữ “Kiếp” trước rồi lại ăn chữ “Hỏa”. . ."
Bịch một tiếng, Tô Vũ tung một quyền đập rớt nó, hừ lạnh, "Ngoan ngoãn thành thật cho ta! Hiện tại Đại Đại nhà ngươi không ra ngoài được đâu, khiêm tốn một chút, ta mới cho ngươi tí màu mà ngươi đòi mở cả phường nhuộm luôn rồi?"
Tiểu gia hỏa, không đánh sẽ không nên thân.
Thế mà còn dám nhớ thương thần văn của ta, đánh chết ngươi.
Hai vị Đại Đại nhà ngươi còn đang ở Phệ Thần Cổ Giới kia kìa.
Cục lông nhỏ ngượng ngùng, ta biết ngay mà!
Quả nhiên ngươi chỉ là nói ngoài miệng thôi, nếu ta mà ăn thật thì ngươi chắc chắn sẽ trở mặt!
Nó vội vàng bay trở về biển ý chí, tiếp tục liếm liếm thần văn để an ủi chính mình, được rồi được rồi, không ăn, Hương Hương là đồ gạt người, lừa gạt bản Cục lông!
Tô Vũ bĩu môi, đoán được ngươi là kẻ không an phận mà.
Còn dám nhớ thương sách họa của ta nữa!
Tiểu tử này càng ngày càng âm hiểm.
Không thể cho nó sắc mặt tốt, miễn cho cái tên này được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Nó lúc nào cũng muốn ăn thần văn của ta, hôm nay muốn ăn thần văn, ngày mai không chừng sẽ đòi ăn luôn sách họa.
Bất quá về sau không thể nghĩ tới chuyện bóp chết nó được nữa, hai vị kia nhà nó cũng quá kinh khủng, lỡ mà bóp chết rồi thì có khi không chỉ hắn, đám người sư tổ sư phụ ở Liễu thành cũng xong đời.
Trước tiên cứ tạo mối quan hệ tốt đã rồi lại nói.
Mà ở trong đầu Tô Vũ, Cục lông nhỏ cũng nghĩ đến việc không thể trở mặt, nó phải tiếp tục nịnh nọt Hương Hương, có điều không sớm thì muộn nó sẽ tìm cơ hội ăn thứ đồ chơi kia của Hương Hương, càng ngày càng thơm, thơm lắm lắm luôn, nó có cảm giác mình mà ăn được thì chắc chắn sẽ thay đổi thật là lợi hại!
Lúc này, một người một cục lông đều ôm lòng dạ khó lường, không ai có lòng tốt.
Một người ngoài cười nhưng trong không cười, một cục lông mặt tràn đầy vô tội cùng ngốc manh nhưng đồng thời ở trong lòng đang mắng đối phương không phải người tốt, cười âm hiểm, tên dối trá.
Ngược lại Tô Vũ cũng không tin Cục lông nhỏ là đứa ngốc manh, quả cầu tròn xoe này hiển nhiên không phải thứ gì tốt, cục lông tốt thì sẽ không lăm le thần văn cùng biển ý chí như vậy.
Cục lông nhỏ thì càng không tin Hương Hương cười xán lạn là có hảo tâm. Kẻ nào cười càng nhiều thì đều là người xấu.
Đều đã ở cùng nhau lâu như thế, sao mà còn không hiểu nhau cơ chứ?
. . .
Vạn giới thái bình.
Một tháng sau khi các cường giả Nhân tộc chứng đạo, chư thiên vạn giới xảy ra tiểu chiến không ngừng, nhưng đại chiến trên Sơn Hải cơ hồ lại không hề phát sinh.
Nhật Nguyệt rất hiếm thấy, mà vô địch lại càng không hiện thân.
Bất quá, theo thời gian trôi qua, Chư Thiên chiến trường một lần nữa trở nên sôi động.
. . .
"Nghe gì chưa? Tô Vũ tổ chức hội nghị liên minh cổ thành, hình như hai ngày tới sẽ cử hành."
"Nghe rồi!"
"Tinh Vũ phủ đệ sắp mở, ba mươi sáu cổ thành cũng muốn chia chén canh, ta thấy Tô Vũ muốn tập hợp thế lực cổ thành sẽ không đơn giản đâu, đừng quên sau lưng của một vài thành chủ cổ thành thật ra là có cường tộc ủng hộ."
Thành chủ cổ thành, chúa tể một phương.
Các đại cường tộc tự nhiên cũng đều sớm đã nhìn chằm chằm cổ thành, sau lưng chủ nhân của 35 tòa cổ thành vẫn có vài cường tộc làm chỗ dựa.
Bao gồm cả mấy vị như Thiên Hà thành chủ, trên thực tế sau lưng mơ hồ cũng có chút quan hệ với Nhân tộc.
Tối thiểu là có quan hệ cùng Hạ Long Võ.
Tô Vũ muốn chỉnh hợp thế lực 36 cổ thành, kỳ thật chư thiên vạn giới đều đang chú mục.
Tô Vũ có tượng đá ủng hộ, điểm này thì mọi người đều nhìn ra, nhưng tượng đá cũng không phải vạn năng, trên cơ bản thì nó hành động đều phải tuân thủ quy tắc, nếu các thành chủ khác thật sự không muốn liên minh thì Tô Vũ có thể chỉnh hợp kiểu gì?
Thôi, cứ chờ xem, qua hai ngày nữa chính là thời điểm Tô Vũ triệu tập đại hội.