Giải quyết xong việc lựa chọn người kế thừa, Hạ Long Võ tiếp tục bàn về chính sự: "Phủ trưởng của Cửu Thiên, Vấn Đạo và Văn Minh học phủ đều đã chết trận!"
Vạn Thiên Thánh dĩ nhiên chưa chết, thế nhưng y không đề cập tới ông nữa.
"Tam đại học phủ tổn thất nặng nề, Các lão cũng mất hơn phân nửa, về sau tam đại học phủ hãy sát nhập lại đi!"
Hạ Long Võ thở dài, "Sau này Đại Hạ phủ chỉ có một tòa Đại Hạ Văn Minh học phủ, còn về chức phủ trưởng thì tạm thời sẽ do Kỷ Hồng quản lý, phó phủ trưởng Hạ Trường Thanh và Nguyên Khánh Đông đều đã tử vong, viện trưởng đơn thần văn học viện Chu Minh Nhân cũng đã ngã xuống."
Y hơi chần chờ một chút, cuối cùng quyết định: "Ngô Nguyệt Hoa sẽ đảm nhiệm chức phó phủ trưởng, chủ quản sự vụ ngày thường!"
Ánh mắt không ít người khẽ động, nhưng cũng không ai nói gì.
Liễu Văn Ngạn đã rời đi nhưng Ngô Nguyệt Hoa thì vẫn ở lại. Dù sao bà cũng là Phó viện trưởng thần đan học viện của Văn Minh học phủ, lại còn là người nhà họ Ngô, Ngô gia lần này bị tổn thất không nhẹ, thế nên bà cần lưu lại.
"Đơn thần văn học viện. . . Không có đơn thần văn học viện gì hết, về sau chỉ có Thần văn học viện!"
Hạ Long Võ bình tĩnh nói: "Đại Hạ phủ sẽ không phân đơn đa, trên thực tế, đa thần văn cũng không có cách nào truyền thừa được nữa, bởi vì bia thần văn chiến kỹ đã mất rồi. Tuy Cửu Thiên và Vấn Đạo vẫn còn, thế nhưng mô bản thần văn chiến kỹ thưa thớt, tạm thời không truyền thừa nữa. Thần văn học viện bên này tạm thời do Giả Đức Toàn chưởng quản."
"Vị trí của Hạ Trường Thanh sẽ do Triệu Lập thay thế."
Phó phủ trưởng thứ nhất là Ngô Nguyệt Hoa, phó phủ trưởng thứ hai là Triệu Lập, viện trưởng của thần văn học viện là Giả Đức Toàn.
So với lúc trước thì thực lực chênh lệch không ít.
Hạ Long Võ thở dài một tiếng, đứng lên nói: "Dừng ở đây đi, mặt khác, Hạ Hổ Vưu đi sứ cổ thành sẽ do Bạch lão hộ đạo. Bạch lão là Long tộc, liên minh cổ thành tổ chức tại Tinh Thần hải, mặc dù Bạch lão quy thuận Đại Hạ phủ nhưng dù sao cũng là Long tộc, đến Tinh Thần hải sẽ có người quen chăm sóc một phen."
Phía dưới, lão Long run run rẩy rẩy gật đầu xem như đáp ứng.
Nhưng trong lòng lão thì cực kỳ bất đắc dĩ, nhiệm vụ này không nên nhận.
Thực lực Hạ Hổ Vưu quá yếu, lại là con trai của Hạ Long Võ, dĩ nhiên cậu là Hạ gia đích truyền, là Phủ chủ tương lai của Đại Hạ phủ, người bình thường sẽ không dại gì mà nhằm vào cậu. Giết chết Hạ Hổ Vưu chẳng những không có ích, mà lại còn kết tử thù với Hạ gia.
Sợ là sợ vạn nhất, Hạ gia cũng không phải không trêu chọc đến kẻ địch, tỉ như Hạ Long Võ mới giết một vị vô địch, hậu duệ người ta còn sợ ngươi trả thù à?
Vô địch đều đã bị giết, Hạ gia cứ tới mà trả thù đi.
. . .
Một ngày này, thế cục Đại Hạ phủ bắt đầu biến hóa.
Người chống lại hay trung lập phái đều bị quét sạch sành sanh, Đại Hạ Văn Minh học phủ bắt đầu gây dựng lại, Hạ Hổ Vưu cũng chuẩn bị đi sứ tới liên minh cổ thành.
. . .
Không chỉ Đại Hạ phủ, lúc bấy giờ, các đại phủ bao gồm cả một số thế lực vạn tộc hay Liệp Thiên các đều đang sắp xếp người chuẩn bị đi sứ tới Tinh Hồng cổ thành.
Mấy ngày nữa, Tô Vũ sẽ tổ chức liên minh đại hội.
Cổ thành tụ hợp.
Khi đó, cổ thành có thể đạt thành nhất trí, có thể hoàn thành liên minh hay không là chuyện không thể chắc chắn.
Nếu thật sự thành liên minh, Tô Vũ cũng chưa chắc đã là người có quyền nói chuyện.
. . .
Tiêu điểm của chư thiên vạn giới lúc này đều đổ dồn về Tinh Hồng cổ thành.
Mà lúc này, một số cổ thành cũng nghênh đón một vài vị khách thần bí.
Trường Bình cổ thành.
Phủ thành chủ.
Vài người thần bí đã bí mật đến đây, có người nhìn thoáng qua hậu điện, thành chủ Trường Bình cổ thành cười nói: "Đừng nhìn, không có việc gì, Trường Bình đại nhân mặc kệ những thứ này."
Rồi y lại bảo: "Chỉ cần không phạm phải quy tắc thì Trường Bình đại nhân sẽ mặc kệ. Ngài ấy là thủ hộ giả của Trường Bình cổ thành chứ không phải Tinh Hồng cổ thành."
Mấy người thần bí khẽ gật đầu, có kẻ cất tiếng: "Vậy thì không còn gì tốt hơn, lần này chúng ta đến đây, thành chủ cũng biết ý của chúng ta, Tô Vũ muốn thống nhất ba mươi sáu thành để trở thành chủ nhân của cổ thành. Người trẻ tuổi, ý nghĩ tuy tốt đẹp nhưng lại không thực tế. Thứ nhất là hắn còn quá trẻ, thứ hai, dù hắn có thể chiến Nhật Nguyệt thì chư vị thành chủ đều là Nhật Nguyệt cửu trọng, thậm chí là chuẩn vô địch, chẳng lẽ thật sự muốn nghe lệnh hắn sao?"
Trường Bình thành chủ cười nhạt, "Các vị cứ nói thẳng đi, không cần thiết vòng vo với ta. Nên nhớ dù sao sau lưng Tô Vũ cũng có người trấn thủ duy trì. . ."
"Trấn thủ một thành mà thôi, Tinh Hồng cổ thành cũng chỉ có thể đại biểu cho Tinh Hồng cổ thành."
Người nọ lại nói: "Tô Vũ có thể chỉnh hợp thì những người khác cũng có thể! Trấn thủ giả sẽ không sẽ quản việc này, thứ mà họ để ý hơn chính quy tắc! Là Tử Linh giới vực! Dĩ nhiên, lần này Tô Vũ cũng vì mọi người mà đã tạo ra một cơ hội, ba mươi sáu cổ thành quả thực cần chỉnh hợp với nhau để trở thành thế lực mạnh mẽ một phương. Người nào nắm trong tay thế lực ấy thì người đó liền có tư cách tranh phong cùng vạn tộc, trở thành bá chủ chân chính!"
Người thần bí khác lên tiếng: "Thành chủ đại nhân, đây là chuyện tốt, thực lực Tô Vũ không đủ, chẳng lẽ còn có thể cưỡng ép trấn áp mọi người sao? Đến cuối cùng, mọi người tự mình lựa chọn cũng được, luận bàn phân thắng bại cũng tốt, dù như thế nào thì cũng không tới phiên Tô Vũ thay mọi người đưa ra quyết định."
Trường Bình thành chủ khẽ gật đầu, "Đúng vậy, bất quá chỉ sợ sẽ có người ủng hộ Tô Vũ, dù sao hắn mới là kẻ khiến trấn thủ giả ra tay vì hắn, nếu không có hắn, dù liên minh cổ thành được thành lập thì cũng khó có thể bảo trì uy thế hiện tại."
"Dĩ nhiên chúng ta hiểu đạo lý này."
Người thần bí đáp: "Cho nên ta cũng không bảo thành chủ đi giết hắn, đi đối phó với hắn, ta chỉ nói là quyền nắm giữ liên minh không nên để Tô Vũ cướp đi. Có thể áp dụng chế độ Các lão của Nhân tộc hoặc là chế độ đại nghị độ của Thần Ma, cùng đưa ra quyết sách! Liên minh thành lập là chuyện tốt, thế nhưng quyền nói chuyện chưa hẳn phải giao cho Tô Vũ, hắn có thể trở thành một thành viên trong đó chứ không phải là nắm đầu toàn bộ."
Trường Bình thành chủ gật đầu, "Cái này ta sẽ suy nghĩ, chỉ sợ Tô Vũ không cam tâm mà thôi."
"Hắn không cam tâm cũng không được, hắn cũng là thành chủ cổ thành, trừ phi hắn có thể thoát khỏi cổ thành, mà nếu thoát khỏi cổ thành thì Tô Vũ cũng chỉ là một vị thiên tài yêu nghiệt bình thường chứ không phải bá chủ như bây giờ."
Trường Bình thành chủ như có điều ngẫm nghĩ, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Vậy cũng cần chư vị chế tạo một chút áp lực cho cổ thành, tạo áp lực cho Tô Vũ, bằng không sẽ khó mà khiến hắn đi vào khuôn khổ."
"Đây là điều tất nhiên!"
". . ."
. . .
Những cuộc trò chuyện tương tự không ngừng phát sinh ở khắp nơi, hầu như tòa cổ thành lớn nào cũng có.