Hoàng Đằng sốt ruột, vội giải thích: "Tô thành chủ hiểu lầm, ta và Bạch huynh chỉ luận bàn bình thường thôi, luận bàn có thắng có bại, thắng bại là chuyện thường của nhà binh, sao có thể nói là ta khi dễ hắn được."
Xem lời ngươi nói kìa, cứ giống như ta phạm tội ác tày trời vậy.
Tô Vũ nở nụ cười, "Hoàng huynh làm việc cũng không quá dễ nói chuyện, lần trước ta cứu huynh một mạng ở Thiên Đoạn cốc, kết quả. . . lại không đợi được đền đáp từ Hoàng huynh."
Hoàng Đằng cười gượng, "Đây không phải là vì chưa có cơ hội sao? Huống chi lần trước thật ra người Tô thành chủ cứu là Ngô Kỳ. . . Aii, Tô thành chủ quá mức vô tình, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, ngươi không đả động gì làm đến tận bây giờ Ngô Kỳ vẫn là cơm không ăn, ngủ không ngon. . ."
Ầm!
Tô Vũ không đợi y dứt lời đã dùng một quyền đập bay cái tên này.
Xem ra đây là kẻ rất biết ăn nói.
Có thể nói nhiều như vậy thì ngươi nên bớt nói một chút đi.
Dựa theo lời Bạch Phong dạy, ngươi nói không lại người ta thì cứ đánh hắn đi, đánh cho đến lúc hắn không thể nói được nữa mới thôi!
Tô Vũ cười thầm, tên kia cũng là kẻ biết xuôi gió mà chạy, ta đánh ra một quyền cũng không dốc toàn lực, thế mà tên kia bay ngược thật xa.
Tô Vũ lười vạch trần, cũng không sợ Hoàng Đằng xảy ra chuyện.
Hoàng Đằng là thiên tài cỡ nào, y lăn lộn ở Chư Thiên chiến trường cả chục năm nay mà còn chẳng sao, hiện tại đang ở ngay trong địa bàn của hắn thì lại càng không dễ xảy ra chuyện, nếu mà yếu đuối như vậy thì đã sớm bị người giết chết.
Cho tên kia một quyền xong, lúc này Tô Vũ mới nhìn về phía Hạ Hổ Vưu và Bạch Long đi theo cậu, mỉm cười vẫy vẫy tay: "Đi vào trò chuyện đi!"
Dứt lời, hắn nhìn về phía đám người trong và ngoài thành, cất giọng đầy vẻ lạnh lùng: "Mấy ngày nay ta lười quản các ngươi, đều thành thật một chút cho ta, thăm dò cái gì chứ, thăm dò xem ta chết hay chưa à? Yên tâm, ta chết đi thì toàn thành đều phải chôn cùng! Có lẽ không chừng còn kéo theo mấy tên vô địch đệm lưng, không thấy vô địch chết thì đừng ôm hy vọng ta sẽ chết đi!"
". . ."
Hết sức an tĩnh.
Cái tên này không phải càn rỡ, bá đạo bình thường thôi đâu!
Quả thực là có người vẫn muốn thăm dò xem Tô Vũ đã chết hay chưa, dù sao tử khí xung quanh hắn quá nồng đậm, thoạt không giống người sống, bất quá bây giờ thấy Tô Vũ lại sinh long hoạt hổ mà xuất hiện, không ít người vẫn thấy lòng thất vọng.
Quả nhiên, loại tai họa ngàn năm như hắn đúng là đặc biệt khó chết.
Đệ nhất Thiên bảng chính là đệ nhất Thiên bảng, dù không ở lại bao lâu đã rời bảng thì vẫn là kẻ mà không phải người thường có thể so sánh.
Lúc này, có người cất cao giọng nói: "Tô thành chủ, nếu sứ giả Đại Hạ phủ đã tới, vậy thì các tộc khác bao gồm cả Liệp Thiên các muốn tiến vào cổ thành thì cũng là sứ giả. Hai quân giao chiến, không chém sứ. Có thể để ta nhập thành không?"
"Liệp Thiên các?"
"Đúng vậy."
Tô Vũ cười hỏi: "Ở bộ nào?"
"Hoàng bộ."
Tô Vũ gật đầu, "Thu thập tình báo. . . Bạch diện à? Thế thì mau tới gọi một tiếng trưởng lão, người trong nhà cả thôi, vào đi, đừng khách khí. Bây giờ ta là Huyền bộ Huyền Giáp trưởng lão, phải nghe lời ta, biết chưa?"
Bốn phía thoáng im ắng, sau đó lập tức nổi lên cơn ồn ào.
Huyền bộ trưởng lão?
Có ý gì?
Trước đó hắn giả mạo làm Huyền Cửu, nghe lời này thì có vẻ như hắn không chỉ không bị Liệp Thiên các đá ra mà ngược lại còn tấn cấp trưởng lão?
Điều này còn có thiên lý sao?
Có phải Liệp Thiên các không có chuyện gì làm, muốn tự tìm phiền toái cho mình?
Tô Vũ không để ý đến bọn họ, hắn trở về phủ thành chủ, cửa lớn của phủ thành chủ mở rộng, Vương lão còn chưa triệt để chuyển đổi hoàn tất ra ngoài nghênh đón.
Hạ Hổ Vưu thấy vậy thì hơi sửng sốt một chút, cậu vội chào hỏi, hơi ngoài ý muốn khi thấy vị này ở đây.
. . .
Rất nhanh, dưới sự dẫn đường của Vương lão, Hạ Hổ Vưu cùng Bạch Long đã tiến vào đại điện thành chủ.
Sau khi vào cửa, Hạ Hổ Vưu muốn nhìn về sau một chút, cậu nghe nói đằng sau có vị thượng cổ vô địch rất mạnh mẽ.
"Đừng nhìn."
Trên chủ vị, Tô Vũ tùy ý ra hiệu cho cậu ngồi xuống, cười bảo: "Nhìn cũng vô dụng, người ta không để ý tới ngươi đâu."
Hạ Hổ Vưu cười hì hì, sờ lên những kiến trúc trong đại điện rồi lại sờ bàn ghế một lượt, cất giọng cảm khái: "Đồ tốt, cảm giác còn tốt hơn đồ của nhà ta, chỉ là tử khí hơi nồng, ngươi sống ở đây sẽ không quá dễ chịu."
"Tạm được!"
Tô Vũ uống trà, cũng không ngại gì mà nói thẳng: "Ta cũng không tính là người sống, chính như trước đó ta từng nói, ta là Hoạt Tử nhân, một nửa Tử Linh, ở đây vẫn coi như đã quen."
"Ngươi ấy. . ."
Hạ Hổ Vưu thở dài một tiếng, cậu tự tìm vị trí ngồi xuống, đoạn bảo: "Trước khi đến ta đã ghé qua Liễu Thành, tình hình của mấy vị Liễu chấp giáo rất tốt, họ đang trùng kiến Liễu Thành. Thực lực Liễu Thành cũng mạnh, Liễu chấp giáo, Hồng viện trưởng, Trần các lão, Hạ Vân Kỳ gia gia, Triệu Minh Nguyệt, Hồ Bình, Liễu gia gia. . . Những người này đều là Nhật Nguyệt cảnh, nhiều vị Nhật Nguyệt tọa trấn nên thực lực cũng coi như mạnh mẽ."
"Vậy thì tốt."
Tô Vũ khẽ gật đầu, Hạ Hổ Vưu lại nói: "Phụ thân ngươi đã được chúng ta đón về, không để ông ấy tiếp tục lưu lại Chư Thiên chiến trường nữa. Hiện tại Nam Nguyên cũng đang được trùng kiến, phụ thân ta và tổ gia gia đều ở lại Đại Hạ phủ, bên đó an toàn hơn bất kỳ địa phương nào, dù sao trong cổ thành cũng không thích hợp để người sống ở lại."
Tô Vũ khẽ gật đầu, "Ngươi có lòng."
Hạ Hổ Vưu mỉm cười, một bên, Bạch Long vẫn không lên tiếng, chỉ một mực yên lặng lắng nghe.
Hạ Hổ Vưu rất nhanh lại nói: "Còn có chuyện này, Vạn phủ trưởng và Lam Thiên đều mất tích, không thể tìm thấy."
"Chuyện tốt."
Tô Vũ bình tĩnh đáp: "Tìm được cũng chỉ thành chuyện phiền toái! Đại khái sẽ có vô địch muốn giết họ, nhân chi thường tình, con cái bị giết, muốn báo thù cũng là lẽ thường, đúng không?"
"Ừm!"
Hạ Hổ Vưu gật gật đầu, "Đúng là lý này, báo thù là chuyện khó trách. May là năm xưa Nhị gia gia ta không tới Chiến Thần điện ở, bằng không có khi lần này đại chiến mà ông ấy không ra tay thì cũng sẽ bị giết, tổ gia gia ta sẽ báo thù. Việc này không trách được người khác, hiểu thì hiểu, nhưng dù sao hậu thế bị giết, những vô địch đó không nổi giận liên luỵ Vạn gia đã là tốt lắm rồi."
Tô Vũ bật cười, "Ngươi làm thuyết khách à?"
"Không có ý này."
Hạ Hổ Vưu cười ha hả: "Ta làm thuyết khách cho người khác làm gì? Ta chỉ muốn nói những vô địch đó nổi giận cũng là chuyện có thể thông cảm, có điều đây là chuyện của phủ trưởng và bọn họ, chúng ta đừng nhúng tay vào, miễn cho đồ sinh sự đoan."
"Ngươi ấy. . ." Tô Vũ bật cười, "Lần này tới Chư Thiên chiến trường có chuyện gì sao?"
"Ừm, là vì vấn đề liên quan tới 9 vị thành chủ. Ý của cha ta là hiện tại ông ấy không thể tới giúp họ làm tròn lời hứa, chờ qua chút thời gian nữa ông sẽ tới, miễn cho họ nghĩ rằng cha ta nuốt lời, mặt khác, ngươi có gì cần hỗ trợ không?"
"Không có."
Tô Vũ lắc đầu, "Ta ở đây vẫn được, không cần ngươi hỗ trợ, cũng không cần Nhân tộc hỗ trợ, miễn lại gây thêm phiền toái cho ta. Hạ gia cũng đừng nhúng tay vào, Hạ gia đã tổn thất không nhẹ, an tâm nghỉ ngơi lấy lại sức đi."
Hạ Hổ Vưu nói: "Tạm được, lần này may nhờ có các ngươi, Nhị gia gia, phụ thân và cả tổ gia gia của ta đều đã chuẩn bị xong lần này làm một vố lớn, cả nhà đều sẽ ngã xuống. Còn may, ngoại trừ Nhị gia gia xui xẻo thì không có đại sự gì. Thúc thúc của ta cũng không sao, tu luyện một lần nữa là được, chỉ có điều Hạ Thiền đã biết chuyện, nàng khăng khăng đòi đi tìm ngươi báo thù, ngày nào đó ngươi mà có gặp nàng thì nhớ cẩn thận một chút. . ."
Tô Vũ bật cười, "Ta mà sợ nàng?"
"Không phải vấn đề sợ hay không."
Hạ Hổ Vưu thấy lòng thật mệt mỏi, "Đối với nữ nhân thì khách khí một chút! Ngươi mà đánh chết nàng thì không tiện bàn giao, đánh không chết nàng thì nàng sẽ một mực tìm ngươi gây phiền, tìm tới tìm lui lại có khi trở thành oan gia. Nếu ngươi thành em rể ta thì cũng không dễ xử lí, đúng không?"
". . ."
Tô Vũ bật cười, "Mập mạp chết bầm, ngươi nghĩ hay nhỉ!"
Không dây dưa vấn đề này nữa, Tô Vũ hỏi thẳng: “Chỉ thế thôi à? Không còn chuyện gì khác sao?"