Ngoài cổ thành.
Một đầu Cự Long gào thét lao qua, không ít người dồn dập lui tránh, tại Tinh Thần hải, Long tộc vẫn được xem là thế lực cực kỳ cường đại, hoặc là nói, dù kẻ đến là Thần Ma thì ở Tinh Thần hải, uy vọng cũng không cao bằng Long tộc.
Trong trận chiến ở Nhân cảnh, Thần Ma đều có vô địch ngã xuống, Long tộc thì chỉ có một đầu Cự Long là mất đi hai thế thân, so sánh ra thì vẫn còn tốt chán.
Bất quá, rất nhanh có người trầm giọng nói: "Không phải Long tộc. . . Không phải Long giới Long tộc!"
Kia rõ ràng là Long tộc đã bị người thuần phục.
Rất mạnh mẽ!
Thế nhưng trên mình Long có người, điều ấy đại biểu rằng con Long này đã bị người thuần phục.
Thuần phục Long tộc, còn dám cưỡi tới Chư Thiên chiến trường thì không có mấy ai là kẻ yếu, vả lại thực lực của vị Long tộc này rất mạnh, mọi người liếc mắt nhìn ra, ít nhất phải là Nhật Nguyệt cảnh.
Không ít người thấy được phía sau Long tộc là một đám giáp sĩ.
Áo giáp màu vàng óng, không phải sắc màu của quân đoàn nào mà mọi người quen thuộc.
Bất quá, cờ lớn trong đội ngũ vẫn khiến người nhận ra đó là đại nhân vật.
"Hạ"!
Đại Hạ phủ!
Cái tên này khiến không ít người giật mình, quân tinh nhuệ của Đại Hạ phủ, vậy thì thân phận của Long tộc kia cũng không khó đoán, chính là vật cưỡi của Nhị Đại Đại Hạ Văn Minh học phủ.
Nhật Nguyệt bát trọng Bạch Long!
Long tộc, Thiên Long tộc cửu trảo, Kim Long tộc bát trảo, Bạch Long tộc thất trảo, ở trong Long tộc cũng coi là đỉnh cấp.
"Người của Đại Hạ phủ đến!"
"Tô Vũ vốn xuất thân từ Đại Hạ phủ!"
"Lần này mặc dù Đại Hạ phủ tổn thất không ít Nhật Nguyệt Sơn Hải, Long Võ vệ đều bị đánh cho tàn phế, nhưng mà không chỉ Huyết Đồ vương chứng đạo thành công, Đại Hạ phủ còn có không ít cường giả trở về, thực lực có thể nói là không tổn thất gì, so với trước kia có khi còn cường đại hơn!"
"Kẻ tới là ai?"
"Không biết, bất quá dám lấy cờ hiệu Đại Hạ phủ. . . Không phải là con trai trưởng của Huyết Đồ vương đó chứ?"
". . ."
Bốn phía không ít người đang nghị luận.
Có người nhận ra người cưỡi trên mình Long, vội hô: "Đó không phải là Hoàng Đằng sao?"
"Cái tên mập mạp bên cạnh y mới chỉ Đằng Không cảnh, không phải là con trai của Huyết Đồ vương à?"
"Đừng nói đùa, Huyết Đồ vương mà có đứa con khờ khạo như thế?"
"Một điểm cũng không giống Huyết Đồ vương, đó là con trai của Đại Hạ phủ Hầu gia phải không? Nghe nói con của Hạ Hầu gia đã bị Tô Vũ giết. . . Hiện tại xem ra tám chín phần mười là giả, khả năng chỉ là thân thể phát nổ, nay đã trùng tu rồi, tiểu tử kia trông cũng khá giống Hạ Hầu gia."
". . ."
Nghị luận ầm ĩ.
Ngược lại họ chỉ cần biết đây là Hạ gia dòng chính là được.
Đặt tại chư thiên vạn tộc thì Hạ gia cũng là một gia tộc bá chủ.
Một nhà hai vô địch, Đại Hạ vương còn là vô địch gần với Bán Hoàng, Hạ Long Võ cũng là nhân vật vừa chứng đạo liền đồ sát vô địch. Đại Hạ phủ còn có Nam Vô Cương, còn có cả Vạn Thiên Thánh. . .
Nếu không phải xảy ra chút nhiễu loạn, thực lực Đại Hạ phủ sẽ còn mạnh hơn cả Đại Chu phủ.
Hạ Hầu gia cũng là chuẩn vô địch, Vân Trần cũng thế, bao gồm cả Tô Vũ vốn xuất thân từ Đại Hạ phủ. Một phủ này thực lực vẫn cực kỳ cường hãn.
. . .
Trên thân Bạch Long.
Hoàng Đằng mặc vải thô áo gai, đi chân đất như một vị lão nông, chỉ còn thiếu cầm cái tẩu thuốc nữa thôi, lúc này, y cười ha hả nói: "Hổ Vưu điện hạ, nghe thấy chưa, không chỉ một mình ta nói ngươi giống Hầu gia, nhìn kìa, tất cả mọi người đều nói như vậy."
Hạ Hổ Vưu không bận tâm, thoải mái cười nói: "Tùy ý họ đi, ta quen rồi. Đằng ca, lúc nào thì ngươi tiến vào Lăng Vân thất trọng?"
"Còn cần một thời gian nữa."
Hoàng Đằng liếc qua Hạ Hổ Vưu, đoạn hỏi: "Điện hạ, ngươi xác định Tô Vũ sẽ gặp ngươi? Cái tên này. . . ta cảm thấy hắn rất ngạo khí, có lẽ đối với Đại Hạ phủ sẽ ôm chút oán giận, hiện tại mấy vị lão sư của hắn cũng đã rời khỏi Đại Hạ phủ, điện hạ thật sự có giao tình với hắn à?"
Hạ Hổ Vưu cười tủm tỉm, "Vẫn được! Đằng ca yên tâm đi, không có chuyện gì đâu."
Hoàng Đằng luôn cảm thấy cậu cười không có hảo ý.
Sau một khắc, Cự Long đã đến cửa cổ thành, Hạ Hổ Vưu cất cao giọng hô: "Sứ giả Đại Hạ phủ Hạ Hổ Vưu yết kiến chủ nhân Tinh Hồng cổ thành, Tô thành chủ!"
Cậu hét lớn một tiếng, cũng làm cho người ở bốn phương tám hướng xác nhận được thân phận của cậu.
Hạ Hổ Vưu!
Thật sự đúng là con trai của Huyết Đồ vương, uổng công cho cái thân phận này, đích truyền của hai vị vô địch mạnh mẽ mà lại hệt như chim non, chỉ với thực lực này thì đại khái cũng khó vào Hoàng bảng, quả là mất hết thể diện.
Không bao lâu sau, một bóng người hiện lên ở vùng trời phủ thành chủ.
Tô Vũ trước sau như một, vẫn là áo bào trắng như tuyết.
Tại cổ thành tăm tối, dáng vẻ của hắn hiện lên phá lệ rõ rệt.
"Hạ Hổ Vưu!"
Trên vùng trời phủ thành chủ, Tô Vũ có chút ngoài ý muốn, có điều vẫn thấy rõ sự vui vẻ của hắn khi nhận ra người tới, hắn vẫy tay, bảo: "Tiến vào đi!"
Ngoài thành, Hạ Hổ Vưu cười đắc ý, nhướng mày với Hoàng Đằng. Rất nhanh, Bạch Long hóa thành một vị lão nhân, mang theo mấy người bọn họ vào trong.
Chỉ một thoáng, Hạ Hổ Vưu đã đến trước cửa phủ thành chủ.
Cậu và Tô Vũ cách không nhìn nhau một hồi, bỗng nhiên cậu phá ra cười lớn, giọng điệu rõ ràng là không có ý tốt: "Mang cho ngươi chút lễ vật. Đường xa tới đây, ngươi làm thành chủ cũng chính là chúa tể một phương, ta không có gì tốt để mang đến cả, mang cái khác thì cũng quá xem thường ngươi. Vậy nên ta mang cho ngươi một kẻ thù. . ."
Nói xong, cậu chỉ tay về phía Hoàng Đằng.
Xem đi, ta khéo hiểu lòng người biết bao a, kẻ thù của ngươi ta cũng mang đến rồi nè.
Hoàng Đằng sửng sốt một chút, sau một khắc, y liền độn không bỏ chạy.
Còn chưa kịp trốn chạy, y đã thấy hoa mắt, một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt y, Tô Vũ mỉm cười xán lạn nói: "Hoàng Đằng! Cuối cùng cũng chính thức gặp mặt!"
". . ."
Hắn từng gặp Hoàng Đằng mấy lần, thế nhưng hoàn cảnh không cho phép, cũng chẳng có thời gian, về cơ bản là đôi bên chưa kịp tự giới thiệu qua, đây xem như là lần đầu tiên chính thức gặp gia hỏa này.
Áo vải rộng thùng thình ngắn tay, chân đất không giày, tóc cạo ngắn, lần đầu tiên gặp thì ngươi sẽ không tin đây là một vị thiên tài danh chấn chư thiên, cái tên này hệt như một lão nông làm ruộng vậy.
Tuổi không lớn lắm, nhìn kỹ thì vẫn có thể nhìn ra y còn rất trẻ.
Bất quá, ăn mặc thì y hệt như lão nông đích thực.
Tô Vũ cười bảo: "Tự giới thiệu mình một chút, ta là Tô Vũ, đồ đệ của Bạch Phong, Hoàng huynh biết sư phụ ta chứ?"
". . ."
Hoàng Đằng thầm mắng một tiếng, y liếc qua Hạ Hổ Vưu bên kia, thấy cậu cười ngoác cả mang tai thì điền cuồng thầm mắng một trận.
Đệt, biết ngay mập mạp này không có lòng tốt, trên đường đi cứ một mực mỉm cười với mình.
Cười đến nỗi làm y dựng cả tóc gáy.
Quả nhiên, vừa tới nơi liền bán đứng mình.
Bên kia, Hạ Hổ Vưu vội hô: "Tô Vũ, nện y một chầu thì coi như xong đi, tuyệt đối đừng đánh chết, đánh chết thì ta cũng không tiện bàn giao. Đây cũng là nhân vật bộ mặt của Đại Hạ phủ, chỉ là nói chuyện hơi khó nghe, miệng có chút thối!"
Trên đường đi, Hoàng Đằng không ít lần lải nhải bảo rằng cậu rất giống Hạ Hầu gia, rồi lại quanh co lòng vòng nghe ngóng xem năm đó Hạ Long Võ và Hạ Hầu gia có dấu hiệu tranh giành tình nhân gì hay không. . .
Hạ Hổ Vưu cũng cố kỵ thực lực mình không bằng y, bằng không thì cậu đã sớm nện chết cái tên này.
Hiện tại, cậu cũng là mượn hoa hiến phật.
Tô Vũ phì cười, mở miệng nói: "Lúc trước khi ta rời khỏi Đại Hạ phủ chỉ có hai nguyện vọng, thứ nhất, giết những kẻ đã khi nhục nhất hệ chúng ta! Thứ hai, báo thù cho sư phụ, hình như có người từng đánh sư phụ ta ba lần!"
". . ."