Mọi người thảo luận một phen, cuối cùng, Đại Tần vương mở miệng: "Ngưu Bách Đạo, Hạ Long Võ không muốn đến, ngươi là người có quan hệ thân thiết nhất với Tô Vũ trong số các Vĩnh Hằng. Việc này làm phiền ngươi đi một chuyến, tận lực đạt thành nhất trí với Tô Vũ, vì Nhân tộc tranh thủ một chút lợi ích."
Trong đám người, Ngưu Bách Đạo nói thẳng: "Việc này không dễ làm! Nếu Tô Vũ là người chịu nghe lời người khác thì hắn sẽ không chạy từ Đại Hạ phủ đến Đại Minh phủ, từ Đại Minh phủ chạy đến Chư Thiên chiến trường. Dĩ nhiên, ta sẽ nỗ lực hết sức, mặt khác, Tô Vũ muốn vật gánh chịu, ta muốn mang đi luôn. Trừ cái đó ra, chuyện về Văn Mộ bia không biết là tình huống như thế nào vậy?"
Chu Thiên Phương lắc đầu đáp: "Không Không đã trốn đi, liên lạc không được. Cái tên này cũng biết sự tình nghiêm trọng, hiện tại không biết đã hóa thành người nào, năng lực ẩn giấu của tên này cũng thuộc hàng nhất lưu."
"Cứ để Liệp Thiên các đi tìm. . ."
Chu Thiên Phương bật cười: "Liệp Thiên các tìm được cũng sẽ không chia sẻ cho ta biết, nhất là ta, hiện tại chúng hận ta còn không kịp, sớm biết như vậy thì ta sẽ không giết những tên kia. Giờ ta ra ngoài một mình đều phải lo lắng có vị bộ trưởng hoặc là Các chủ nào đó của Liệp Thiên các lén đánh giết mình!"
Mọi người cũng không nói gì, ngươi quá độc ác, người ta không giết ngươi mới là lạ.
Đại Tần vương lười nói thêm, ông ném ra một khối vật gánh chịu, rất nhanh, Đại Chu vương cũng ném ra một khối vật gánh chịu, đều đưa hết cho Ngưu Bách Đạo.
Ngưu Bách Đạo cười ha hả: "Hai vị đúng là có vốn liếng, nhanh như vậy đã lấy được rồi."
Đại Tần vương thản nhiên nói: "Lần này vận khí tốt, phá được một vài tam thế thân của Vĩnh Hằng, không thì Nhân tộc cũng khó lấy ra những vật này, nếu trên tay mọi người còn nữa thì hãy bảo quản cho tốt đi."
Nói xong, ông khẽ thở dài, "Kỳ thật tốt nhất là nên đưa vật gánh chịu cho mấy vị kia để khôi phục tam thế thân. Bất quá. . . Thôi được rồi, Nhân tộc quá ít, mấy vị kia một mực không muốn, hi vọng lần này có thể thu hoạch được kha khá ở Tinh Vũ phủ đệ. Mấy vị kia đã vì Nhân tộc mà bỏ ra rất nhiều, lần này thiên tài các phủ cũng nên kính dâng cho Nhân tộc, hao phí hàng loạt tài nguyên, bỏ ra hàng loạt tinh lực, cung cấp bảo hộ, cung cấp cơ duyên, dù sao cũng phải làm ra một chút cống hiến, đúng không?"
Ngưu Bách Đạo tán thành: "Đúng là thế, dưới tình huống bình thường thì tài nguyên đều do bản thân kiếm, bất quá nếu chư vị có tiền, dám nện tiền vào thì đây là mọi người vì bản thân, không quan hệ nhiều tới chúng ta. . . Có điều ta kiến nghị, chẳng qua là kiến nghị thôi, sắp tới ai muốn tiến vào Tinh Vũ phủ đệ đều phải đánh đổi một số thứ, hoặc là ước định phân chia phần thu hoạch được."
"Để xem sao đi! Những người kia còn chưa hẳn nguyện ý đi." Đại Tần vương nhàn nhạt nói một câu: "Ngươi sớm bàn bạc với Tô Vũ một thoáng, nói cho hắn biết dù sao hắn vẫn là Nhân tộc, có một số việc không cách nào cải biến. Thay vì gần gũi với chư thiên vạn tộc thì còn không bằng thân cận nhiều hơn với Nhân tộc."
"Ta biết rồi!"
Ngưu Bách Đạo vui vẻ đáp: "Nếu biết tiểu tử này sống tốt thế thì ta đã sớm sinh một nữ nhi, sau đó liên hôn với hắn thì thật là tốt!"
Cười đùa một hồi, các vị vô địch dồn dập rời đi.
Ngưu Bách Đạo cũng cười vui vẻ nhìn về nơi xa, Tô Vũ. . . Tiểu tử này quá mãnh liệt, hiện tại Đại Tần vương cũng tỏ thái độ coi hắn là đối tượng hợp tác chứ không phải là một thành viên của Nhân tộc để mà thương lượng nữa.
Thái độ này cũng là do trước đó Tô Vũ từng nổi bão.
Hắn không cho vô địch Nhân tộc mặt mũi!
Mà Nhân tộc cũng không làm gì được hắn!
Các vị vô địch khác có lẽ sẽ có người kín đáo phê bình, bất quá chẳng ảnh hưởng gì, Đại Tần vương quyết định dùng địa vị ngang nhau để bàn bạc, những người khác không vừa lòng thì cũng không thể thay đổi cục diện.
Không thể không nói, chuyện ở Đại Hạ phủ lần này vẫn có tác dụng không nhỏ.
Tối thiểu đã bức bách mấy người, dù cho trước đó không nguyện ý vạch mặt cùng vạn tộc, không nguyện ý bùng nổ chiến tranh thì hiện tại cũng bị buộc không thể không xuất lực, dù cho trong lòng không vừa lòng thì cũng không ai dám nhắc tới chuyện chung sống hòa bình với Thần Ma các tộc nữa.
Không có cách nào đề xuất được!
Đã giết nhiều vô địch, Nhật Nguyệt vạn tộc như vậy, bây giờ muốn hòa thì ai mà tin ngươi?
Lỡ đâu lại bị Đại Hán vương hố một lần nữa, bây giờ nói hòa, tất cả mọi người sẽ nghĩ đám các ngươi đang giả bộ.
Ngưu Bách Đạo vừa định rời đi, bên tai bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Nam Vô Cương: "Ngưu phủ trưởng, nếu gặp được hắn, phiền ngươi nói với hắn một tiếng, có một số việc, rất xin lỗi. . ."
Ngưu Bách Đạo quay đầu nhìn thoáng qua Nam Vô Cương đã đi xa, cười cười, lắc đầu khe khẽ thở dài.
Nam Vô Cương, cường giả vô địch cảnh, tính ra thì chính là Tằng sư tổ của Tô Vũ. . . Đáng tiếc hiện tại ông ta còn chẳng dám tới Liễu Thành, mấy đồ đệ của ông chết thì đã chết, chạy cũng đã chạy. Đồ tôn là Liễu Văn Ngạn căn bản còn không nhận ông, quả thực cũng rất thảm thương.
Liễu Thành hiện tại tụ tập không ít cường giả đa thần văn hệ, nghe nói Liễu Văn Ngạn chuẩn bị trùng kiến Liễu Thành, mơ hồ trong đó có chút ý tứ độc lập, thậm chí là khôi phục lại thời đại năm xưa, khi mà Liễu gia còn làm Kền Kền.
Làm một con Kền Kền không có ràng buộc, có chỗ tốt thì moi, không có chỗ tốt liền chạy, mấy trăm năm trước, Liễu gia quy thuận Nhân tộc, bây giờ hẳn là lại muốn trở lại lối cũ.
Nghĩ tới những thứ này, Ngưu Bách Đạo cũng lắc đầu không thôi.
Nam Vô Cương, Vân Trần. . . Hai vị cường giả đỉnh cấp ấy không về Đại Hạ phủ cũng không đi Liễu Thành, càng sẽ không tới cổ thành, xét ra hai sư đồ này cũng quá cô đơn lẻ loi, vô địch của các đại phủ khác cũng không thân cận với họ.
"Tự tìm thôi. . ."
Nhủ thầm một tiếng, Ngưu Bách Đạo không nghĩ ngợi thêm nữa, cường giả và thiên tài của đa thần văn nhất hệ rất nhiều, nếu thực sự liên hợp lại thì lực lượng một phủ đều chưa chắc đã đấu lại bọn họ.
Vạn Thiên Thánh có thể giết vô địch, Nam Vô Cương tấn cấp vô địch, Vân Trần chém giết ba tôn chuẩn vô địch . . .
Nếu đối đầu với nhau, ngoại trừ mấy đại phủ đỉnh cấp thì các đại phủ khác đều đấu không lại.
"Đi gặp tiểu tử kia thôi, để xem có thể moi được chỗ tốt gì không. Biết đâu tiểu tử này đại khí dâng lên, ném hai khối vật gánh chịu này cho mình thì sao?"
Ngưu Bách Đạo cười ha hả, mặc dù biết là ông đang mơ rất đẹp nhưng cũng không trở ngại gì cho tâm tư mộng mơ của ông cả.
. . .
Tinh Hồng cổ thành.
Hai ngày qua, bên trong tòa thành cổ này càng lúc lại càng có thêm nhiều sinh linh.
Tuy rằng mọi người đều sợ Tô Vũ bỗng nhiên nổi điên phong thành để đóng cửa giết người. Nhưng bây giờ Tinh Thần hải có quá ít nơi an toàn, cũng chỉ còn Thiên Hà đảo do Minh Quang điểu nhất tộc chưởng khống.
Thế nhưng bộ tộc này rất yếu, căn bản không tính là thế lực mạnh mẽ gì.
Cũng chỉ còn mỗi cổ thành, một tháng qua, Tô Vũ không hề xuất hiện cũng không phong thành, cộng thêm một số cường tộc mong muốn đến thăm dò nên người tới càng ngày càng nhiều.
Cửu giới ở phụ cận lần này lại có vận khí rất tốt.
Trước đó có sáu vị chứng đạo, trong cửu giới có một vị Giới Chủ chứng đạo thành công, hiện tại cũng xem như là chủng tộc cường đại có vô địch trấn giữ, gần đây không ít sinh linh cửu giới đã tới, thậm chí là còn có lòng muốn xây lại Cửu Tinh đảo.
Đương nhiên, họ vẫn rất lo lắng, cho nên lần này cửu giới cũng sắp xếp người tới cổ thành muốn nói chuyện cùng Tô Vũ.
Dù sao cổ thành chỉ có thể ở lại mấy ngày, có thêm hòn đảo thì xuất nhập cổ thành cũng thuận tiện hơn hẳn.
Dù cho Tô Vũ không hề làm ra động tĩnh gì, nhưng một số cường giả và thiên tài chân chính vẫn lo Tô Vũ phong thành nên không dám vào trong.
Phía trên vùng biển bên ngoài cổ thành lơ lửng một số tòa bảo điện hoặc là bí cảnh.
Đều là những kẻ đến quan sát tình huống, nhìn thử xem liệu liên minh cổ thành có thể thành công hay không.