Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1889 - Chương 1889: Tiếp Nhận Chức Vị Thành Chủ

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1889: Tiếp Nhận Chức Vị Thành Chủ
 

Vân Tiêu cổ thành, phủ thành chủ.

Một thân ảnh xinh đẹp hiển hiện, Tô Vũ cách thật xa đã thấy ánh mắt như nước trong veo kia.

Khi hắn đi đến trước mặt nữ tử này thì trong lòng lại khẽ run lên.

Nữ nhân yêu mị!

Bất quá sau một khắc, Tô Vũ bỗng nhiên cất tiếng: "Này, Thanh Hồ thành chủ, cái đuôi của ngươi… có thể thu lại được không, ta hơi dị ứng."

Vẻ mặt Thanh Hồ thành chủ trong nháy mắt khẽ biến ảo một thoáng, nàng nhìn về phía Tô Vũ, lúc này, trong mắt càng là dáng vẻ u oán rõ ràng.

Tô Vũ mắng thầm, cái đuôi kia thật xấu.

Còn xẻ tà!

Chia làm nhiều đuôi nhỏ!

Một cái thì còn có thể bảo là yêu điểm, nhiều cái đuôi thì… chậc chậc, xấu quá!

Hắn không quản vị thành chủ này, dám đến đây thì cũng không phải là vì hắn tin tưởng Thanh Hồ, mà là hắn tin tưởng Vân Tiêu, bởi vì hắn cùng Vân Tiêu đã đạt thành hiệp nghị.

Lúc bấy giờ, Tô Vũ chắp tay với hậu điện phủ thành chủ, cất cao giọng hô: "Vân Tiêu đại nhân, Tô Vũ đến đây thực hiện ước định!"

Bên cạnh, Thanh Hồ thành chủ cười quyến rũ nói: "Tiểu đệ đệ, ngươi thật là không có tình người, tỷ tỷ đẹp như vậy thế mà đệ đệ nhà ngươi lại bỏ qua ta, thật là làm cho người ta đau lòng!"

Tô Vũ quay đầu nhìn về phía nàng, nghiêm mặt nói: "Thanh Hồ thành chủ, ở trước mặt trấn thủ đại nhân nên trang nghiêm một chút. Ngày mà Thanh Hồ thành chủ chưa giải trừ lối đi Tử Linh thì ngày đó ngươi vẫn thuộc về thánh thành, há có thể vào lúc ta cùng đại nhân đang câu thông lại dám tùy tiện chen vào?"

". . ."

Thanh Hồ im lặng, Tô Vũ mà cũng biết nói chuyện quy củ?

Lừa quỷ à?

Đạo mạo trang nghiêm, một bụng lại toàn ý nghĩ xấu!

Ánh mắt nàng hơi khác thường, khách khí với Tô Vũ như vậy thật đúng là không phải vì nịnh nọt Tô Vũ, nàng không cần phải làm vậy. Lúc này nàng bỗng nhiên truyền âm cho Tô Vũ, giọng điệu đầy kiều diễm nói: "Đệ đệ, nghe nói Nhân tộc cho ngươi hai khối vật gánh chịu, không bằng đêm nay đệ đệ lưu lại cùng tỷ tỷ tìm cực lạc. . . Chỉ cầu đệ đệ xót thương tỷ tỷ, tặng tỷ tỷ thêm một kiện vật gánh chịu."

Ngươi mở tưởng cái rắm!

Tô Vũ oán thầm, ta không có hứng thú gì với hồ ly hết.

Còn muốn vật gánh chịu, mặt sao mà dày như vậy cơ chứ?

Hắn không thèm để ý đến nàng nữa, vào thời khắc này, trong hậu điện truyền đến một giọng nữ: "Tiến vào đi!"

Chất giọng có chút tang thương, có chút đặc thù.

Tô Vũ vội vàng đi về phía hậu điện, ánh mắt Thanh Hồ thành chủ lóe lên một cái, cũng vội vã theo vào.

Mà bên ngoài, mọi người đều đang yên lặng quan sát.

Tô Vũ có thể tiếp nhận tử khí từ tòa cổ thành thứ hai sao?

Chẳng lẽ hắn thật sự muốn tiếp nhận tòa cổ thành thứ hai?

Nếu là như vậy, Tô Vũ sẽ trở thành vị thành chủ đầu tiên kiêm quản hai tòa cổ thành.

. . .

Trong hậu điện.

Một tôn tượng đá to lớn hiện ra trước mắt Tô Vũ.

Rất cao lớn!

Xem xét là thì đây là một bà. . . Khụ khụ, là một nữ nhân.

Tướng mạo thuộc về Nhân loại, đơn thuần nếu chỉ nhìn tượng đá thì có vẻ hơi rung động lòng người, không tính thanh thuần cũng không phải yêu mị, mà đơn giản là đẹp mắt.

Cụ thể là chủng tộc nào thì Tô Vũ không biết.

Mấy pho tượng đá này đa phần thoạt nhìn không khác Nhân tộc cho lắm.

Đương nhiên hầu hết họ đều không phải là Nhân tộc.

Tỉ như Thiên Diệt, Tô Vũ đã từng thấy qua cái đuôi của vị này.

Tỉ như Tinh Hồng, Tô Vũ từng thấy lân giáp của nó.

Hai vị ấy đều không phải Nhân tộc.

Mà Vân Tiêu thì tạm thời hắn nhìn không ra chủng tộc nào, xác suất là Nhân tộc cũng không lớn.

Vân Tiêu mở mắt nhìn về phía Tô Vũ, giống như đang đánh giá hắn, nàng nhìn một hồi rồi quạnh quẽ nói: "Ngươi có thể tiếp nhận tử khí từ tòa thánh thành thứ hai?"

Tô Vũ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên, thần văn chữ "Tử" vận chuyển, hàng loạt tử khí trong cơ thể bị hắn hấp thu.

Không chỉ như vậy, sau một khắc, hắn mở Dương khiếu ra, không lựa chọn nghịch chuyển tử khí mà là mở Dương khiếu để hấp thu tử khí.

Nguyên khiếu nghịch chuyển, đây là công pháp.

Mở Dương khiếu thì không phải công pháp, chỉ có thể nói đây là thiên phú dị bẩm của Tô Vũ, Dương khiếu cũng có thể mở ra!

Vân Tiêu thấy cảnh này thì cũng có chút ngoài ý muốn, chậm rãi cất tiếng: "Thì ra là thế, Thiên khiếu nửa mở. . . Trách không được ngươi có thể thu nạp nhiều tử khí như vậy, nhưng Thiên khiếu cũng có cực hạn, dựa theo việc ngươi thu nạp như này thì có lẽ không tới mấy năm sau ngươi liền triệt để hóa thành Tử Linh!"

Phía sau, Thanh Hồ thành chủ nghe vậy thì âm thầm thất vọng, thì ra là cũng có cực hạn.

Sống không được mấy năm!

Trông thấy hắn càn rỡ như thế, Thanh Hồ còn tưởng rằng Tô Vũ có phương pháp gì tuyệt mật, hóa ra chỉ là nhờ mở Thiên khiếu gì đó.

Nàng vô cùng khéo léo nói: "Nương nương, ta có thể mở Thiên khiếu được không?"

Vân Tiêu đạm mạc đáp: "Nếu ngươi là Nhân tộc, khai khiếu 360 cái thì có lẽ có khả năng thử một chút, ngươi muốn à?"

". . ."

Thanh Hồ nghe xong lập tức từ bỏ ý đồ, hóa ra là phiền toái như vậy.

Khó trách chỉ có mình Tô Vũ làm được.

Thanh Hồ lại nhu thuận cười bảo: "Nương nương, vậy hắn tiếp nhận hai tòa cổ thành thì có thể tiếp nhận bao lâu? Nếu hắn chết, ta lại phải gắng sức vì nương nương."

Tô Vũ không nói gì.

Hồ ly này quả là gian manh.

Quanh co lòng vòng chỉ để nghe ngóng tình huống!

Vân Tiêu có gì nói đó: "Ba đến năm năm đi, nếu tiếp nhận thêm một thành thì có lẽ trong một năm hắn sẽ chết, lại còn không thể một mực tiếp nhận lực lượng từ trấn thủ giả, bằng không. . . chết càng nhanh!"

Nghe vậy Thanh Hồ thành chủ triệt để tuyệt vọng luôn rồi!

Hóa ra là một con quỷ đoản mệnh, còn là con quỷ đoạn mệnh càn quấy.

Phải biết rằng thành chủ như họ, dù cho bị tử khí tra tấn thì dưới tình huống bình thường cũng có thể sống mấy trăm năm.

Tô Vũ quỷ chết yểu này thế mà chỉ có thể sống mấy năm, còn không thể vượt quá giới hạn hấp thu tử khí.

Lúc bấy giờ, nàng sợ Tô Vũ đổi ý, vội vàng đưa Thành Chủ lệnh ra, tươi cười nói: "Tô thành chủ, nếu ngươi cùng nương nương đã có ước định, vậy thì vị trí thành chủ này ta liền giao cho ngươi, ngươi phải phục thị nương nương thật tốt đấy. Từ nay về sau, ta chỉ là một cư dân bình thường dưới trướng thành chủ đại nhân mà thôi."

Tô Vũ nhận lấy, đoạn hỏi: "Thanh Hồ thành chủ không định đảm nhiệm chức vụ tướng quân thủ vệ gì à?"

"Không cần!"

Thanh Hồ oán thầm, ta có ngu đâu!

Trong thành cổ, Thành Chủ lệnh có thể phân tán tử khí cho những thủ vệ quân hoặc tướng lĩnh thủ vệ, nói một cách khác, làm một vị quan nửa chức thì phải gánh nhận phong hiểm. Một khi lòng dạ thành chủ hiểm độc, có thể sẽ đem hàng loạt tử khí chuyển di tới cho ngươi.

Mà thành chủ lại không thể chuyển di cho cư dân, dĩ nhiên nếu là tượng đá thì có khả năng đó.

Vị trí tốt đẹp đến mức nào thì sẽ có gió lớn chừng ấy.

Tô Vũ cười cười, được rồi, là chính ngươi chọn.

Đừng trách ta không cho ngươi cơ hội!

Thành Chủ lệnh có khả năng chuyển dời tử khí, cũng có thể thu nạp tử khí, thân là thành chủ, thật ra Tô Vũ có khả năng thu nạp tử khí trong cơ thể của bọn họ, bọn họ cũng có thể chuyển dời tử khí cho Tô Vũ, hiển nhiên là chỉ cần Tô Vũ nguyện ý.

Hồ ly Thanh Hồ này quả là xảo quyệt.

"Vậy Thanh Hồ thành chủ. . ."

Tô Vũ nói: "Mời ra ngoài trước. Ta không quá yên tâm khi có người nhìn ta luyện hóa Thành Chủ lệnh."

Thanh Hồ cười khẽ, cũng không thèm để ý, nàng khom người trước tượng đá rồi nói: "Nương nương, nô tỳ đi đây, nếu Tô thành chủ không có cách nào chống đỡ thì còn có nô tỳ trở về gánh vác vì nương nương."

Tô Vũ chống đỡ một quãng thời gian thôi cũng được, cho nàng một chút thời gian để hóa giải tử khí, tốt nhất là tấn cấp chuẩn vô địch, tới lúc đó, dù Tô Vũ chết rồi thì nàng lại trở về làm thành chủ thì cũng không thành vấn đề.

Rất tốt!

Vân Tiêu không nói gì.

Rất nhanh, Thanh Hồ thành chủ đã rời đi, không chỉ rời đi mà còn mang đi không ít người ở phủ thành chủ.

Nàng không ra khỏi thành, bây giờ nàng vẫn thuộc về Vân Tiêu cổ thành, ra khỏi thành cũng không phải lựa chọn tốt, chẳng qua là từ giờ trở đi, nàng không cần tiếp nhận nhiều tử khí từ cổ thành nữa, tương tự, nàng cũng không được hưởng thụ thêm đủ loại tiện ích như trước.

Bao gồm cả việc dung hợp với Tử Linh hay mượn dùng tử khí cổ thành, hoặc kể cả việc phong cấm cửa thành thì nàng đều không thể.

Bình Luận (0)
Comment