Thiên Diệt cổ thành giáng lâm!
Thiên Hà thành chủ cười lớn, vui vẻ nói: "Ngoài thành hay nội thành đều được hết, chuyện đó không quan trọng! Thánh thành liên minh là vì càng cường đại hơn, để cho chúng ta có tư cách đối thoại cùng chư thiên vạn tộc, liên minh là lựa chọn tốt nhất, không ủng hộ liên minh thì tức là có ý đồ khác! Tô thành chủ không cần để ý!"
"Thiên Hà. . ."
Trường Bình thành chủ thản nhiên nhắc nhở: "Liên minh đích thực là chuyện tốt, bất quá, nếu liên minh lại do một vị đã đắc tội Bán Hoàng cùng vô số vô địch làm chủ, vậy thì sẽ không phải chuyện tốt!"
Thiên Hà cười nhạo, "Dứt khoát một chút đi, ngươi cứ nói thẳng tên Tô thành chủ là được! Thế nhưng… nếu không có Tô thành chủ uy hiếp bốn phương, ngươi có thể khiến vô địch kiêng kỵ sao? Nhiều năm qua thánh thành chưa từng lập uy như thế, rốt cuộc lý do bọn họ kiêng kỵ là gì, chẳng lẽ chư thiên vạn tộc sợ thành chủ Bình Độ nhà ngươi? Ha ha ha!"
Thành chủ của Trường Bình cổ thành tên là Bình Độ.
Nghe Thiên Hà nói thế, y không vui cau mày.
Lời họ nói trước đó chẳng qua là để hạ uy Tô Vũ, có thể phá hư liên minh là tốt nhất, không thể phá hỏng thì cũng muốn khiến các thành chủ khác lưỡng lự, chần chờ, tối thiểu thì không thể để cho gia hỏa chuyên gây chuyện như Tô Vũ làm minh chủ.
Đây cũng là nhiệm vụ mà kẻ đứng sau họ đưa ra.
Có thể phá hư vậy thì liền tận lực phá hư.
Không thể phá thì ít ra cũng phải khiến Tô Vũ vô phương điều khiển toàn bộ liên minh.
Đây là chuyện mà chư phương đều không thể dễ dàng tha thứ!
Hội nghị còn chưa bắt đầu mà đã sặc mùi giương cung bạt kiếm.
Sau một khắc, lại một tòa cổ thành nữa buông xuống, giọng nữ kiều mị truyền đến: "Tô thành chủ, thánh thành chi minh, Vân Tiêu thánh thành luôn ủng hộ thành chủ, không biết khi nào thành chủ mới có thể đi nhậm chức?"
Tô Vũ bay lên trời nhìn về phía tòa thành cổ xa xa, nở nụ cười, "Thanh Hồ thành chủ, sao lại không thể chờ đợi thế này?"
"Người ta mong muốn bắt quá khứ và tương lai thân, lần trước nhờ Tô thành chủ mà có được một kiện vật gánh chịu, sao có thể chờ đợi thêm nữa?"
Thanh Hồ thành chủ tủm tỉm cười, lộ ra lúm đồng tiền như hoa, tiếng cười càng thêm kiều mị, "Nô gia vẫn chờ thành chủ đi nhậm chức, giảm bớt một chút tử khí cho ta đây!"
Vị trí thành chủ này cũng không hoàn toàn là chỗ tốt.
Nó cũng có vô số chỗ bất lợi!
Nhất là phải tiếp nhận tử khí quá nhiều.
Muốn tăng cao thực lực thì phải giảm bớt tử khí mới được, nàng lấy được vật gánh chịu mà Tô Vũ cho, thế nhưng nếu nàng muốn tấn cấp thì hiện tại không đẩy đi chức thành chủ là không được.
Bên kia, Thiên Hà thành chủ vội xen vào: "Tô thành chủ nếu còn dư lực, vị trí thành chủ Thiên Diệt thánh thành cũng có thể để Tô thành chủ chiếu cố. . ."
Thành chủ không phải là việc mà ai cũng có thể làm.
Quá yếu thì luyện hóa Thành Chủ lệnh sẽ bị phản phệ.
Quá mạnh thì ai nguyện ý hóa thành kẻ sắp chết?
Thứ này đều là vì cùng đường mạt lộ, không có biện pháp nên mới kiêm nhiệm, luyện hóa Thành Chủ lệnh để tử khí vờn quanh sẽ phải gánh vác rất lớn, muốn tăng cao thực lực cơ hồ chỉ là chuyện nằm mơ.
Đương nhiên, nếu trở thành thành chủ thì cũng có thể chuyển di tử khí cho những tướng lãnh hay thậm chí cư dân.
Nhưng nếu bởi vậy mà khiến thuộc hạ đều chết hết, trong nhất thời thì sung sướng rồi, tiếp sau đó lại tiêu đời càng nhanh. Nếu để vượt qua mức phụ tải của thuộc hạ, những người này không chịu nổi thì sớm muộn gì cũng đều sẽ hóa thành Tử Linh.
Tô Vũ muốn kiêm quản Vân Tiêu cổ thành, Thiên Hà cũng ước gì hắn kiêm quản luôn cả Thiên Diệt cổ thành.
Dù Thiên Hà không thể thoát khỏi cổ thành thì cũng có thể giảm nhẹ chút gánh vác, kỳ thật hiện tại Thiên Hà đã sắp không chịu nổi nữa rồi. Bằng không, hắn ta cũng sẽ không đạt thành nhất trí với Hạ Long Võ sớm như thế, kết quả Hạ Long Võ lại là tên hố hàng, bây giờ nói còn phải đợi thêm một thời gian nữa.
Kỳ thật, dù cho chờ đợi thì xác suất Hạ Long Võ chặt đứt lối đi tử khí cũng không cao.
Nháy mắt đã có bốn tòa cổ thành buông xuống, hai người phản đối Tô Vũ, hai người lại ủng hộ Tô Vũ.
Tô Vũ nở nụ cười, hít sâu một hơi, bỗng nhiên hắn mang theo Cục lông nhỏ trên đỉnh đầu, chào hỏi Tinh Hồng tượng đá một câu, rồi đạp không phóng ra, trực tiếp bay khỏi thành, lao về phía Vân Tiêu cổ thành.
Lúc này, không ít người khẽ rung động.
Tô Vũ đã ra khỏi thành!
. . .
Trong âm thầm.
Ánh mắt từng vị cường giả biến ảo.
Thấy Cục lông nhỏ trên đỉnh đầu Tô Vũ. . . Có người thầm mắng không thôi.
Đệch!
Đồ vô sỉ kia, có bản lĩnh thì ngươi đơn độc ra ngoài đi, ngươi mà xuất hiện một mình cũng không phải không ai dám hạ sát thủ, không phải ai cũng đều sợ tượng đá. Nếu thật sự đánh chết Tô Vũ rồi chẳng lẽ tượng đá còn vì một kẻ đã chết mà đối nghịch với các tộc à?
Chết một tên Tô Vũ không đáng tiền mà thôi!
Hắn và tượng đá lại không có quan hệ gì quá sâu.
Thế nhưng. . . Thái tử của Phệ Thần tộc thì khác, đó là hậu duệ duy nhất của hai vị Bán Hoàng thực thụ.
Nếu ngươi không cẩn thận đánh chết cái tên này. . . Aii, cả một đời đừng nghĩ tới chuyện ra ngoài nữa.
Dù cho không ra ngoài thì cũng phải cẩn thận bị hai vị này lẻn vào rồi nuốt sạch ngươi.
Trong chớp nhoáng ấy, việc Tô Vũ ra khỏi thành họp mặt dường như đã trở thành chuyện tiếu lâm.
Bây giờ thì Tô Vũ không có gì nguy hiểm, mấu chốt là những chủ nhân cổ thành khác ra khỏi thành có thể sẽ gặp nguy hiểm, ai mà không có kẻ thù riêng?
Không có kẻ thù thì đã không trốn vào cổ thành rồi trở thành thành chủ.
Tô Vũ đạp không mà đi, nụ cười xán lạn, áo bào tuyết trắng, hắn nhìn quanh vài toà cổ thành trên không rồi nhìn về phía Trường Bình và Sơn Khải cổ thành, mỉm cười nói: "Hai vị thành chủ, hội họp ngoài thành thì ta không có ý kiến! Nếu hai vị đã đề nghị thì ta sẽ tôn trọng ý kiến của các ngươi, thế nhưng mấy thành chủ khác chưa chắc sẽ đáp ứng, không phải là hai vị để cho vài vô địch mai phục đánh giết các vị thành chủ đó ở ngoài thành chứ? Vậy thì cũng quá nguy hiểm rồi. . ."
Trường Bình thành chủ nhíu mày, y nói: "Tô thành chủ hiểu lầm, chẳng qua là ta lo lắng cho an toàn của bản thân mà thôi, cũng không hoài nghi gì Tô thành chủ."
Tô Vũ cười một tiếng, không để ý tới tên này nữa.
Hắn đạp không mà đi, rất nhanh đã vào trong Vân Tiêu cổ thành.