Giọng của Tinh Hồng truyền vang, rất nhanh cũng truyền đến tai Tinh Nguyệt, lần đầu tiên tượng đá lại dùng giọng điệu khách khí như vậy để nói với nàng: "Tinh Nguyệt, hãy bảo vệ tốt chính mình! Tuyệt đối không nên tùy tiện đi chinh chiến Tử Linh giới, quá nguy hiểm. Tô Vũ dặn ta bảo hộ ngươi kín kẽ, miễn cho ngươi chết thì hắn lại phải giải thoát thân phận, không cách nào đảm nhiệm vị trí thành chủ được nữa. Nếu ngươi có phiền toái gì, chỉ cần nằm trong quy tắc thì có thể nói cho ta biết, ta sẽ hỗ trợ ngươi."
". . ."
Trong thông đạo dưới lòng đất.
Tinh Nguyệt quân chủ sửng sốt mất một lát, ánh mắt cũng biến đổi.
Sỉ nhục!
Vô cùng nhục nhã!
Lo lắng nàng chết rồi sẽ giải thoát thân phận? Còn nhờ trấn thủ giả bảo hộ quân chủ như nàng?
Mẹ nó, Tinh Nguyệt cảm thấy mình vừa bị khi nhục!
Quá đáng!
"Hèn mạt! Chết tiệt!"
Tinh Nguyệt quân chủ giận dữ!
Tô Vũ làm nhục ta!
Trần trụi mà nhục nhã ta!
Ta là chúa tể một phương, là một sự tồn tại vô địch, là Tử Linh quân chủ, thế mà hôm nay lại bị người nhục nhã xấu hổ vô cùng.
Quá mức xấu hổ!
Những vị trấn thủ vẫn luôn trấn áp nàng hôm nay lại nói với nàng rằng nếu có phiền toái thì có thể tới tìm ta, ta sẽ giúp ngươi, bởi vì ngươi chết đi rồi thì ta sẽ mất đi một vị thành chủ tốt.
Đây quả thực là chuyện đâm tâm đâm phổi, nếu nàng không phải Tử Linh thì dám chắc lúc này đã tức tới hộc máu.
Tinh Hồng không để ý đến nàng, y chỉ cảm thấy Tô Vũ nói rất có lý.
Không thể không đề phòng!
. . .
Mà lúc bấy giờ, Vân Tiêu đã lâm vào tình trạng ngốc trệ.
Tô Vũ, Tinh Hồng. . . Bọn gia hỏa này đều đang phá vỡ tam quan của nàng.
Tinh Hồng thật đúng là muốn bảo vệ Tinh Nguyệt kìa.
Đệch!
Mấy vạn năm rồi Vân Tiêu chưa mắng chửi ai, lúc này nàng lại hết sức muốn đứng lên chỉ tay vào mặt hai gia hỏa chết tiệt kia mà mắng.
Đúng là đã khiến nàng phải mở mang tầm mắt.
Tinh Hồng chết bầm, chúng ta là những vị trấn thủ giả, chuyên chèn ép Tử Linh giới, từ khi nào lại muốn đi bảo hộ một vị Tử Linh quân chủ rồi?
Mà đúng lúc này, Tô Vũ bỗng nhiên đề nghị: "Vân Tiêu đại nhân, ngài có thể rời khỏi lối đi, đi thử mấy bước xem! Chuyển tử khí hết cho ta, ngài đi một chút hoặc là bay ra ngoài chốc lát đi, ngoài kia cảnh đẹp lắm!"
Vân Tiêu ngốc trệ, ta có thể đi ra ngoài thật sao?
Ta tiếp nhận rất nhiều tử khí, nếu chuyển dời cho ngươi, ngươi sẽ không chết ngay trước mắt ta đấy chứ?
Nàng suy nghĩ một chút, Tinh Hồng đã từng ra khỏi thành, hẳn là sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?
Nàng cẩn thận từng li từng tí chuyển dời chút ít tử khí mà nàng tiếp nhận sang cho Tô Vũ, mà Tô Vũ thì cấp tốc bạo phát tử khí, điên cuồng bắt đầu nghịch chuyển.
Vân Tiêu sửng sốt, lại cẩn thận từng li từng tí rời khỏi lối đi, lối đi vẫn cực kỳ vững chắc. . .
Nàng hết sức sửng sốt, cẩn thận giải trừ trạng thái hóa đá, hóa thành hình người bình thường đứng trước mặt Tô Vũ. Mà Tô Vũ thì lại đang nhắm mắt nghịch chuyển.
Vân Tiêu bỗng muốn òa ra khóc.
Lâu lắm rồi!
Đương nhiên nàng cũng muốn động đậy một chút, thậm chí còn muốn đi ra ngoài kia, nhưng mà nàng không thể. . .
Thế mà bây giờ nàng có thể động rồi, thật sự cử động được rồi!
Trong nháy mắt nàng bèn tan biến ngay tại chỗ, bay ra khỏi thành.
Dưới tình huống không ai trông thấy, nàng đã đi ra khỏi cổ thành, càng bay càng cao, càng bay càng xa, nàng muốn điên cuồng gào thét, muốn reo hò, muốn phóng túng một chút. Nàng cũng muốn khóc một trận, vô địch thì cũng là sinh linh, sao có thể không có cảm xúc?
Vài vạn năm, có lẽ là mười vạn năm. . .
Quá lâu rồi!
Xa xưa đến nỗi nàng cho là mình đã sớm chết.
Hôm nay, nàng mới biết rằng mình còn sống.
Là Tô Vũ đã ‘thức tỉnh’ nàng.
Nữ nhân đều giống nhau, đều hướng tới tự do, hướng về thế gian phồn hoa bên ngoài.
Lúc bấy giờ, Vân Tiêu thật sự kích động tới phát điên.
Ta ra ngoài rồi!
Ầm ầm!
Thiên địa nổ tung, Vân Tiêu vỗ ra một chưởng ầm ầm xuyên phá hư không, sau đó lại du đãng bốn phía, lòng nàng đang rất điên cuồng, cực kỳ hưng phấn, cực kỳ kích động.
Ta ra rồi!
Ta thật sự ra ngoài rồi!
Tô Vũ, ta yêu ngươi chết mất!
Lúc này, Vân Tiêu hưng phấn tới nỗi khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng.
Sau một khắc, Vân Tiêu bỗng nhiên hạ xuống từ trên không, đột nhiên, một chưởng vỗ về hướng Trường Bình cổ thành. Trong thành, Trường Bình tượng đá mở mắt, sửng sốt mất mấy giây, hắn còn chưa kịp nói gì thì thành chủ của hắn đã bị Vân Tiêu tung một chưởng ngút trời đánh thành bánh thịt!
Còn may Vân Tiêu vẫn biết thu liễm, không đánh chết đối phương.
Có điều nhiêu đó đã đủ khiến Bình Độ hoảng hốt cực điểm, y cấp tốc khôi phục thân thể, trong lúc nhất thời y cũng thấy mờ mịt không biết nên trốn chạy về hướng nào.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Ta đang ở trong cổ thành, làm sao lại bị người đánh nổ thân thể?
Mà Vân Tiêu vẫn chưa chịu ngưng, lại vỗ thêm một chưởng về hướng Sơn Khải cổ thành xa xa, sau đó nàng bay lên trời, uy áp lan tỏa, giọng nói thanh lãnh rung chuyển toàn bộ Tinh Thần hải.
"Từ hôm nay Tô Vũ được Vân Tiêu bảo hộ, chư thiên vạn tộc ai dám đụng vào Tô Vũ, ta liền giết kẻ đó!"
". . ."
Nữ nhân điên cuồng lên thì còn đáng sợ hơn cả nam nhân.
Vân Tiêu đã quá khát vọng tự do.
Lúc bấy giờ, bốn phương đều lâm vào một mảnh tĩnh mịch, ai ai cũng ngốc trệ.
Đệch!
Tình huống gì thế?
Một tôn tượng đá vô duyên vô cớ xông ra, không chỉ vậy mà đối phương còn đánh nổ thân thể hai vị thành chủ, dĩ nhiên là không giết bọn hắn, chẳng qua là làm họ bị thương nặng thôi, nhưng mà đây là chuyện gì?
Chưa từng xảy ra a!
Ngay cả Tinh Hồng bên dưới cũng thấy sửng sốt, ta đệt, tình huống gì vậy? Ngươi đây là muốn đoạt chủ thứ với ta à?
Hai tôn tượng đá ở Trường Bình cổ thành và Sơn Khải cổ thành cũng có chút phẫn nộ, có điều còn chưa kịp phát uy thì Vân Tiêu đã truyền âm đe dọa: "Các ngươi chớ chọc ta, chọc ta thì ta sẽ tìm lão đại tới tính sổ, thành chủ của các ngươi cũng dám can đảm lấn lướt thành chủ của Vân Tiêu thánh thành, quá càn rỡ!"
". . ."
Hai tôn tượng đá triệt để hóa đá.
Đậu mè!
Rốt cuộc Tô Vũ thu phục Vân Tiêu bằng cách nào vậy?