Bốn phương tám hướng vốn đang vây xem trò vui, ai ai cũng âm thầm có tính toán riêng.
Có điều lúc này mọi người đều đã choáng váng.
Thế này cũng được ư?
Tô Vũ thật sự chạy tới Vân Tiêu cổ thành làm thành chủ rồi?
Then chốt nhất là hắn đã thả Vân Tiêu ra?
Lúc bấy giờ, ở trong hư không, thân ảnh mông lung của Vân Tiêu lại tỏa ra uy áp bao trùm thiên địa, giọng nàng lạnh lùng vang lên: "Thành chủ Vân Tiêu thánh thành công cao cái thế, ai dám đối địch, chư thành chung phạt!"
Công cao cái thế?
Ở đâu ra công lao vậy?
Vân Tiêu không nói gì, nàng ra ngoài được như vậy thì đó chính là nhờ Tô Vũ.
Còn chuyện rốt cuộc có công lao hay không, nàng nói có vậy thì là có, nàng ra ngoài, Tô Vũ phong trấn lối đi, đó chính là công lao. Trấn giữ thông đạo Tử Linh là công cao cái thế, có gì không thể?
Có vấn đề gì sao?
Nàng nhìn quanh bốn phương, ánh mắt xuyên thủng đất trời, từng vị cường giả ẩn giấu hoặc là trốn vào hư không đều lọt vào tầm mắt nàng, Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, rất muốn hành hung một trận, rất muốn tìm một tên vô địch để chiến một trận!
Nàng quá muốn đánh giết!
Lâu lắm rồi!
Nàng giống như Hoạt Tử nhân bị cầm tù, phải trông coi lối đi. . . Tử Linh quân chủ còn tự do hơn cả nàng. Ở thời khắc mấu chốt Tử Linh quân chủ còn có thể ra giết người, ra lượn lờ một thoáng.
Nàng thì không được!
Bởi vì quy tắc!
Nàng đi rồi thì không có ai trấn áp lối đi tử khí, đó chính là vấn đề vi phạm cực lớn.
Hiện tại thì quá tốt.
Tô Vũ đang thay nàng trấn áp!
Vân Tiêu không muốn trở về sớm, nàng còn muốn tiếp tục ở ngoài thêm một lát, nàng chỉ hận không thể đi luôn khỏi trở về.
Lúc này nàng hết sức khát vọng có người tìm đến đây, tốt nhất là vô địch.
Nàng muốn chiến đấu!
Nàng muốn phát tiết!
Nàng không muốn trở về!
Mà vào thời khắc này, Thiên Diệt bỗng nhiên điên cuồng nổi giận, nó gào thét chấn động bốn phương: "Tô Vũ, đến đây, ngươi lập tức tới đây cho ta!"
". . ."
A a a a a!
Lão tử sắp phát điên rồi!
Không sai, Thiên Diệt thật sự sắp điên mất.
Đừng, đừng đối xử với ta như vậy, hãy tới chỗ ta đây này, ta cũng muốn ra ngoài, ta cũng muốn đi chơi mà!
Đầu tiên là Tinh Hồng, tiếp theo là Vân Tiêu, còn ta thì sao?
Ta mới là tượng đá đầu tiên mà ngươi quen mà!
Thiên Diệt phát điên, gào thét: "Tô Vũ, tới đây, ngươi đến đây thì ta sẽ đánh chết Thiên Hà cho ngươi thượng vị. . ."
Sắc mặt Thiên Hà tái xanh.
Mẹ nó!
Đáng giá sao?
Có cần phải thế sao?
Đường đường là Thượng Cổ vô địch thế mà lời này cũng có thể nói ra, giữ chút liêm sỉ lại để rảnh rỗi lôi ra ngắm nghía có được không?
Mà lúc này, trong khi Thiên Hà đang âm thầm chửi bậy, thì Bình Độ cùng Sơn Khải thành chủ lại biến sắc. Thoạt trông như Thiên Diệt chỉ đang nói chơi, nhưng bọn hắn nào dám coi là trò đùa, lời này có ý tứ là. . . nếu Tô Vũ muốn, tượng đá sẽ nguyện ý vì Tô Vũ mà đánh chết bọn hắn?
Trên thực tế, không cần hỏi lại nữa.
Vừa mới ngay đây thôi, Vân Tiêu trấn thủ giả đã tung một chưởng vỗ nát nhục thể của bọn họ, không chừa lại chút thể diện nào.
Mà tượng đá trong cổ thành của bọn họ đều không lên tiếng.
Giống như hết thảy chưa hề có gì phát sinh!
Vả lại không đánh chết họ nên Tử Linh cũng chẳng xuất hiện!
Hiện tại, tiếng rống của Thiên Diệt càng làm cho các vị thành chủ rung động, ý gì thế?
Lúc này, ở bốn phía có một số tòa cổ thành chợt hiển hiện, có người vừa tới, có người kỳ thật đã đến từ lâu, thấy cảnh này, nghe được những lời này thì ai ai cũng rung động khôn cùng.
Trong Vân Tiêu cổ thành.
Thanh Hồ trừng mắt nhìn, miệng há to kinh ngạc, chuyện gì đang xảy ra?
Vân Tiêu nương nương. . . ra tay sao?
Chuyện có gì đâu mà phải ra tay? Chỉ là hai vị thành chủ hạ uy Tô Vũ, Tô Vũ cũng không chịu thiệt, kết quả, Vân Tiêu thế mà lại ra tay trực tiếp đánh vào cổ thành, khiến thân thể thành chủ nhà người ta nổ tan.
Lúc này, Thanh Hồ cảm thấy thật là chua!
Quá chua!
Chua đến nỗi nàng muốn nổi giận gầm lên một tiếng, ta làm thành chủ trăm năm, số lần Vân Tiêu nói chuyện với ta còn chưa tới mười lần, tổng cộng gom lại còn không đến 50 câu.
Còn gia hỏa Tô Vũ kia chỉ mới vừa đến mà thôi!
Người đi trà lạnh cũng quá nhanh rồi đấy.
Đối đãi khác biệt quá lớn rồi.
Tô Vũ vừa trở thành thành chủ, tốt lắm, tượng đá mấy vạn năm đều bất động lại tự mình ra ngoài xả giận giúp hắn, dù là thành chủ của cổ thành khác vốn đang ở trong nhà thì vẫn bị nàng xử đẹp!
Cổ thành đã không còn an toàn nữa!
Bọn họ có thể hung hăng càn quấy chính là ỷ vào cổ thành và tượng đá, hiện tại, tượng đá nơi khác lại tự mình ra tay với bọn họ, đây là một tín hiệu cực kỳ nguy hiểm, điều này đại biểu dù cho họ ở ngay trong cổ thành thì cũng chẳng hề an toàn.
Bởi vì, nói không chừng tượng đá sau lưng cũng có thể tùy thời cho ngươi một bàn tay!
. . .
Việc Vân Tiêu ra tay đã khiến toàn bộ Tinh Thần hải đều chìm vào thinh lặng.
Thiên Diệt hết sức bi thương, rất muốn nổi giận lao ra ngoài tự tay kéo tiểu tử Tô Vũ kia về đây.
Thế nhưng hắn không thể đi.
Ngay khi hắn đang phát điên muốn khóc, bên cạnh Vân Tiêu bỗng nhiên xuất hiện một người, tuấn nam mỹ nữ!
Đệt!
Là Tinh Hồng!
Vân Tiêu cũng sửng sốt mấy giây, nhịn không được nhìn về lại cổ thành của mình, Tinh Hồng cũng đi ra, Tô Vũ sẽ không sao chứ?
Thế này mà cũng được à?
Tinh Hồng truyền âm nói: "Không sao, chỉ mới tiếp nhận hai vị trấn thủ mà thôi, vả lại bây giờ hắn còn đang ở trong nội thành, lần trước hắn về Nhân cảnh, ta ra ngoài mà hắn còn có thể tiếp nhận, khi đó tử khí phản phệ mà hắn phải chịu còn gấp bội hiện giờ."
Nói một cách khác, hiện tại hai vị trấn thủ ra ngoài thì cũng chỉ tương đương với lượng tử khí cắn trả ngày đó mà thôi.
Không có gì khác nhau!
Bởi vì hiện tại Tô Vũ đang ở trong thành, không phải gánh chịu nhiều áp lực như khi hắn về Nhân cảnh.
Tinh Hồng cũng đã đi ra, Vân Tiêu liếc nhìn y một cái, ngươi ra đây làm gì?
Tinh Hồng cũng liếc mắt nhìn lại, ngươi ra làm gì thì ta cũng thế.
Đương nhiên là để đi lượn lờ. . . Khụ khụ, đương nhiên là vì làm chỗ dựa cho Tô Vũ!
Tinh Hồng tỏ vẻ lạnh lùng nhìn quanh bốn phương, “Thánh thành liên minh hay không là chuyện của thánh thành, bất luận sinh linh nào không thuộc thánh thành mà dám can đảm nhúng tay, giết sạch không tha!"
Bá đạo không?
Oai phong không?
Tinh Hồng bày ra vẻ lạnh lùng cao ngạo, ta cho ngươi chỗ dựa đó Tô Vũ, đừng sợ.
Hai tôn tượng đá trôi nổi ở trên không.
Thật sự không muốn quay về!
Uy áp càng ngày càng mạnh, tốt nhất là có ai đó tới đây đi, đánh một trận cho sảng khoái nào.
Đánh xong rồi chúng ta mới trở về cũng không muộn.
Tinh Hồng bá đạo một hồi mà vẫn không có ai đáp lời, y hơi mất hứng, sau một khắc, y chợt quát to: "Trường Bình, Sơn Khải, các ngươi dạy dỗ thành chủ không nghiêm, bỏ bê quản lý, Vân Tiêu tự tay giáo huấn bọn họ, hai vị trấn thủ có ý kiến gì không?"
Dứt lời, Tinh Hồng thầm truyền âm: "Có ý kiến thì ra đây đánh một trận!"
". . ."
Hai tòa cổ thành an tĩnh dọa người.
Kỳ thật hai tôn tượng đá đang điên cuồng chửi mắng trong bụng!
Muốn giết người!
Đánh con mẹ ngươi!
Chúng ta có ý kiến gì không?
Chúng ta cực kỳ có ý kiến, nhưng ngươi lại bảo chúng ta ra ngoài!
Chúng ta mà ra ngoài được thì cứ đánh một chầu a, ai sợ ai chứ!
Mấu chốt là chúng ta không ra ngoài được!
Mà hai vị kia rõ ràng là đang muốn kiếm chuyện, cũng không thể cứ đứng yên mãi được nhỉ?
Tìm chút chuyện làm đi, sợ cái gì hả?
Chỉ cần nằm trong quy tắc, chúng ta kiếm thêm chút chuyện làm cho vui vẻ đi.
Bọn họ chưa muốn quay về, tiểu Tô Vũ còn chống đỡ được mà, cố gắng lên!