Tô Vũ thử tính toán, qua một hồi lâu mới nói: "Nhiều nhất thì ta chỉ có thể tiếp nhận 5 tòa cổ thành! Nghịch chuyển tử khí của 5 tòa cổ thành đại khái cần 6 giờ! Một ngày dành một phần tư thời gian cho việc nghịch chuyển, thời gian còn lại thì ta phải để làm dự bị lo liệu sự tình khác, mà kỳ thật vẫn hết sức phiền toái, một khi ta bị nhốt ở nơi nào đó rồi không kịp nghịch chuyển hoặc là gặp kẻ địch thì đều sẽ bị tử khí giết chết."
Tô Vũ tỏ vẻ đàng hoàng, giải thích vô cùng cặn kẽ.
Nhiều nhất thì ta cũng chỉ có thể tiếp nhận 5 tòa cổ thành.
Hắn suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: "Đại nhân, hay là ta đi qua mấy tòa cổ thành khác để thử một chút. . ."
"Không!"
Vân Tiêu bỗng nhiên ngắt lời: "Không cần thiết! Ta có một đề nghị, ngươi nghe thử đi!"
"Đại nhân, mời nói!"
"Ta, Tinh Hồng hoặc là Thiên Diệt cũng được, thực lực đều hơn hẳn một số Vĩnh Hằng bây giờ, thế nhưng chúng ta cũng không phải bách chiến bách thắng, không gì không làm được, chúng ta cũng có nhiệm vụ của riêng mình. Bất quá ngươi có thể đi đảm nhiệm vị trí thành chủ của tòa cổ thành kia, lặng lẽ mà đi, không nên để cho ai biết được. Nếu thành công, chỗ dựa của ngươi sẽ càng lớn, ngươi lại càng có tự tin hơn bây giờ!"
Tô Vũ hơi ngẩn ra.
"Dĩ nhiên, nếu tới bên kia thì rất có thể ngươi sẽ không cách nào tiếp nhận tử khí của các thánh thành khác nữa."
Vân Tiêu giải thích: "Ở bên đó tử khí nồng đậm cực kỳ, ngươi sẽ phải gánh chịu nhiều hơn. Nhất là nếu lão đại ra khỏi thành, số lượng tử khí mà ngươi phải tiếp nhận có lẽ là gấp ba, gấp năm lần hoặc thậm chí nhiều hơn!"
Tô Vũ giật mình, vội hỏi: "Ý đại nhân là tòa cổ thành vẫn luôn không có người ở dưới đáy biển?"
"Đúng vậy!"
Lúc bấy giờ, Vân Tiêu cũng không buồn giấu giếm, "Tòa thánh thành bên ấy rất khác biệt, bởi vì lâu rồi không có ai lui tới nên tử khí quá mức nồng đậm, muốn trấn thủ lối đi sẽ phải cường đại hơn nhiều, mà đây cũng là tòa thành đứng đầu. Vị trấn thủ bên đó chính là lão đại của tất cả tượng đá chúng ta."
Lòng Tô Vũ hơi động, khẽ hỏi: "Chẳng lẽ vị kia còn mạnh hơn các đại nhân sao?"
Vân Tiêu đáp: "Tất nhiên! Lão đại mới là đệ nhất nhân trong số trấn thủ giả! Nếu dựa theo phân chia hiện tại thì y chính là cường giả cấp bậc Bán Hoàng, trên thực tế Bán Hoàng không phải là đẳng cấp, chẳng qua bây giờ không phải ai cũng dám gọi Bán Hoàng, thế nên Bán Hoàng mới trở thành thứ phân chia thực lực."
Tô Vũ lại hiếu kỳ hỏi: "Đại nhân, Bán Hoàng của Minh Tộc, Long tộc đều cùng giai với Bán Hoàng của Tiên Ma sao?"
"Không thể tính vậy, có mạnh có yếu, bất quá Bán Hoàng của mấy chủng tộc này sống lâu, tuổi tác cao, thực lực mạnh hơn so với Vĩnh Hằng thông thường, lại có thời gian rèn luyện dài, thực lực sẽ không yếu. Kể ra thì Đại Tần vương của Nhân tộc ngươi cũng đã tiếp cận lĩnh vực này. . ."
Tô Vũ hiểu rõ, nhưng hắn vẫn còn có chút tò mò: "Vậy thì có phải Vĩnh Hằng cũng phân chia đẳng cấp rõ ràng?"
"Cứ xem là như thế đi, ngươi đến Vĩnh Hằng tự nhiên sẽ hiểu, hiện tại ngươi còn chưa phải là Nhật Nguyệt, biết nhiều thì cũng vô dụng, bởi vì bất luận một vị Vĩnh Hằng nào đều có thể tùy tiện giết ngươi."
Tô Vũ gật đầu, được rồi.
Làm thành chủ của đệ nhất thành?
Hắn hơi hơi xúc động, hay là đi thử nghiệm một chút?
Cường giả cấp Bán Hoàng thực thụ đó!
Tô Vũ lại hỏi: "Vị đại nhân trong cổ thành kia sẽ nguyện ý ra tay vì ta sao?"
Vân Tiêu thẳng thắn đáp: "Khó nói, vị kia là trấn thủ quan, so với chúng ta lại càng chú trọng quy củ. Năm xưa đã từng có người phá vỡ quy củ của lão, tóm lại, lão chưa chắc sẽ ra tay vì ngươi, thế nhưng lão sẽ vì quy tắc mà ra tay!"
Tô Vũ biết chuyện này, Tinh Hồng đã từng đề cập qua.
Một tòa cổ thành không người, bởi vì cư dân trong đó đã bị vị trấn thủ này giết sạch, thậm chí bao gồm cả thành chủ.
Năm xưa có một vị thành chủ ôm dã tâm bừng bừng, muốn lợi dụng Tử Linh cùng tượng đá để nhất thống chư thiên, kết quả lại bị tượng đá tự mình thủ tiêu.
Tô Vũ lo lắng hỏi thăm: "Vân Tiêu đại nhân, nếu ta tới bên kia làm thành chủ thì chẳng phải là cả tòa thành chỉ có một mình ta à?"
"Đúng vậy."
Vân Tiêu giải thích: "Bên đấy do một mình lão đại trấn thủ nhiều năm, ta cảm thấy có thể lão sắp không chịu nổi nữa rồi, vô số năm trôi qua, ở giữa thỉnh thoảng sẽ có người gánh chịu một quãng thời gian, về sau thì đều là do một mình lão trấn thủ."
Lợi hại!
Tô Vũ thầm thất kinh, một mình trấn thủ nhiều năm như vậy hiển nhiên là lợi hại hơn đám Tinh Hồng nhiều.
Vân Tiêu lại nói: "Vả lại không có sự cho phép của lão đại, ba mươi lăm thánh thành và các vị trấn thủ còn lại chưa chắc sẽ ra sức vì ngươi, thế nhưng nếu lão cho phép thì các vị trấn thủ khác đều phải cân nhắc."
Nàng nói tiếp: "Đây cũng là cơ hội của ngươi, nếu Tinh Hồng đi nói thì chưa chắc lão đáp ứng, ta đi còn được, năm xưa mối quan hệ giữa ta và trấn thủ quan vô cùng tốt, có thể giúp ngươi thuyết phục lão đại!"
Tô Vũ động tâm!
Một vị Bán Hoàng!
Lại còn là thượng cổ Bán Hoàng, khẳng định sẽ rất lợi hại!
Là một vị có thể đánh ngang cơ bảy tám vô địch đúng không?
Một vị có thể chống lại mấy tôn tượng đá cùng lúc?
"Vậy thì làm phiền đại nhân. . ."
Vụt!
Không còn người nữa!
Không, phải nói là tượng đá không còn ở đó nữa.
Tô Vũ ngốc trệ một thoáng, Vân Tiêu đâu?
Vân Tiêu đã đi.
Nàng đi rất nhanh, nếu ngươi đã đáp ứng thì tạm biệt, ta đi ra ngoài một chuyến đây, rất mau thôi ta sẽ trở lại. Vừa rồi chỉ được ra ngoài quá ngắn ngủi, nàng vừa trở về đã thấy bứt rứt, đứng ngồi không yên rồi.
Hiện tại thì hay quá, Tô Vũ đáp ứng, ta ra ngoài cũng là việc thuận lý thành chương.
Bên tai Tô Vũ truyền đến giọng Vân Tiêu: "Ngươi ở đây chờ ta, ta đi một lát sẽ trở lại!"
Tô Vũ vội vàng gật đầu, hắn thầm cảm khái một tiếng, làm việc thật là hiệu suất.
Quá nhanh!
Không phải nói nữ nhân làm việc thường cực kỳ dây dưa à?
Rõ ràng không hề, Vân Tiêu làm việc vô cùng năng suất, ta vừa trả lời thì nàng đã chạy mất dạng, nhiệt tình quá rồi.
. . .
Mà bên ngoài Vân Tiêu cổ thành.
Thiên Diệt còn đang mong mỏi trông ngóng.
Tới chỗ ta này! Nhanh lên, mau tới chỗ ta đi!
Tô Vũ đâu rồi?
Có thể tiếp nhận hai thành thì chắc sẽ tiếp nhận được ba thành thôi nhỉ?
Tiểu gia hỏa, mau tới chỗ ta đi thôi!
Rất nhanh, hắn hơi ngẩn ra, Vân Tiêu đi rồi. . . Lại đi lượn lờ nữa rồi?
Ta hâm mộ lắm a!
Vân Tiêu đi đâu thế?
Đi làm việc sao?
Hay là đi chơi?
Ta cũng muốn đi mà!
. . .
Thiên Diệt cảm nhận được, dĩ nhiên Tinh Hồng cũng cảm nhận được.
Y hơi ngoài ý muốn, Vân Tiêu lại đi ra ngoài nữa sao?
Thế thì ta còn ở lại làm gì, ta cũng nên ra ngoài một chuyến mới phải.
Được rồi, y phải tuân thủ quy tắc, không thể tùy tiện ra ngoài, có lẽ là do Vân Tiêu nhịn không nổi. Còn về Tô Vũ. . . Tinh Hồng suy nghĩ một chút, khả năng cao là cái tên này còn có thể tiếp nhận thêm một cổ thành.
Y bèn truyền âm cho Thiên Diệt: "Ngươi đừng có gấp, gấp cái gì, ta thấy Tô Vũ còn có thể tiếp nhận thêm một tòa thành, khẳng định là không có vấn đề, người tiếp theo hẳn là ngươi. Thiên Diệt, chờ chuẩn bị được ra khỏi thành đi!"
Thiên Diệt hưng phấn, thật ư?
Sắp tới lượt ta rồi?
Thật là kích động, quá mức hưng phấn, ta cũng có thể đi ra ngoài sao?
Tiểu tử Tô Vũ quả thực không phải người, ngươi quên là ai truyền thừa công pháp cho ngươi, là ai cho người xuyên toa phù à?
Cũng may, cuối cùng sắp tới lượt mình.
Hạnh phúc quá!
Trong thành, Thiên Hà cũng cạn lời, hắn ta có thể cảm nhận được tâm tình của Thiên Diệt chập chờn, xem ra vị này đã bị nhốt quá lâu, đại khái là muốn ra ngoài lắm rồi, cũng may, nhờ vậy mà ta có thể buông lỏng một thoáng.
Ta làm cư dân là được, không cần tiếp nhận tử khí hủ thực, có lẽ vẫn phải chịu thế nhưng số lượng tử khí mà cư dân tiếp nhận khẳng định sẽ không nhiều bằng bây giờ, sẽ dễ chịu hơn gấp vạn lần.
. . .
Mà trước đó Tô Vũ thực sự cũng đã định đi tới Thiên Diệt cổ thành.
Nhưng sau khi nghe ý tưởng của Vân Tiêu, hắn cảm thấy rất có lý.
Tự do của một số tượng đá cũng không vội.
Trước hết phải lo nịnh nọt lão đại của bọn hắn cái đã!
Trấn thủ quan!
Đây chính là một vị Bán Hoàng, nếu vị này về phe mình, đậu má, sau lưng ta có nhiều Bán Hoàng như vậy, ta còn sợ ai chứ?