Đáy biển.
Ở nơi sâu hun hút, sâu đến nỗi Nhật Nguyệt bình thường đều không xuống được.
Một tòa cổ thành lẳng lặng nằm yên dưới đáy biển, vô số năm trôi qua, nó vẫn vô thanh vô tức như cũ.
Mà lúc này, sóng nước khẽ gợn, phá vỡ sự tĩnh lặng.
"Lão đại!"
Vân Tiêu tựa như thú nhỏ vừa ra khỏi lồng, xúc động, hưng phấn. Thật ra nàng đã trì hoãn một thoáng, không vội vã đến mà là du đãng ở Tinh Thần hải một chuyến, sau đó mới đi đến nơi này.
Nội thành.
Tượng đá mở mắt mê man nhìn về phía nàng, một lát sau y mới như chợt thức tỉnh, lộ ra vẻ ngoài ý muốn, chậm rãi cất tiếng: "Ngươi cũng ra ngoài rồi?"
Lần trước Tinh Hồng mới đến.
Chưa được mấy ngày lại có thêm Vân Tiêu.
Đây là xếp thành hàng để đi chơi sao?
Vân Tiêu vào thành, vui vẻ nói: "Ra rồi, không chỉ được ra ngoài mà lần này ta đến cũng là vì tìm thành chủ cho lão đại. Ta phát hiện ra một người, hắn có thể giúp lão đại an tâm ra khỏi thành giống như chúng ta, không phải chịu nỗi khổ vì lồng giam tử khí ăn mòn nữa. . ."
"Khổ?"
Tượng đá yên lặng tự hỏi, rất lâu sau mới mở miệng nói: "Khổ sao? Một mực an tĩnh không phải là chuyện hết sức đáng hưởng thụ à?"
Tại sao lại bảo là nỗi khổ?
Những người này thật sự không chịu khổ nổi, chẳng qua là ngồi chờ mà thôi, một giấc ngủ vạn năm, mấy lần như vậy thì mười vạn năm cũng vụt qua, điều này thống khổ lắm sao?
Vân Tiêu sửng sốt, nàng dường như nghĩ tới điều gì, nhất thời không biết phải nói sao cho đúng, nửa ngày sau mới lên tiếng: "Cũng đúng, bản tôn của lão đại là Hồng Mông rùa, thọ nguyên vô hạn, một giấc chính là thương hải tang điền, aiiiz, sao có thể hiểu được nỗi khổ của chúng ta."
Hồng Mông rùa!
Đó là một loại chủng tộc cực kỳ hiếm thấy ở thời đại thượng cổ, số lượng có khả năng không đến một bàn tay, bây giờ có lẽ cũng chỉ còn lại một vị này.
Đáy biển chính là nhà của bọn nó, ngủ say cũng là chuyện bình thường.
Một giấc vạn năm cũng chẳng có gì là lạ.
Lão đại thực sự không thể nào hiểu được nỗi thống khổ của chúng ta, Vân Tiêu rất là phiền muộn, có điều nàng nhanh chóng xốc lại tinh thần, "Lão đại, vậy ngươi có muốn vị thành chủ này không? Không muốn thì có thể để cho hắn đi gánh chịu tử khí của thánh thành khác. . ."
Tượng đá chậm rãi hỏi: "Là thành chủ của Tinh Hồng sao?"
"Đúng, là hắn! Lão đại biết à?"
Tượng đá trầm ngâm một hồi mới đáp: "Hắn có thể nghịch chuyển tử khí, ta đã thấy một lần. Người này khá đặc thù. Tử khí nghịch chuyển. . . tiếp nhận tử khí chỉ sợ sẽ rất nhiều, tiếp tục như thế, dù cho hắn bất tử thì cũng phải cẩn thận mở ra lối đi tử khí ở khắp nơi."
"Lão đại, chuyện này không sao chứ?"
Vân Tiêu không xác định, sẽ mở ra lối đi ư?
Tượng đá chậm rãi nói: "Không dễ nói trước, một khi tử khí của hắn nồng đậm đến cực hạn thì bản thân hắn sẽ chính là lối đi, hắn ở đâu thì lối đi ở ngay tại đó. Người này có tác dụng rất lớn, chỉ là các ngươi không biết mà thôi."
Vân Tiêu kinh ngạc hỏi: "Hắn thì có thể có tác dụng gì?"
"Lối đi!" Thấy Vân Tiêu vẫn mơ hồ không hiểu, tượng đá liền chậm rãi giải thích: "Lối đi liên kết 36 thành! Khi các ngươi không thể thừa nhận tử khí, buộc phải chuyển dời tử khí cho hắn, mà hắn cũng không thể thừa nhận, kỳ thật có khả năng chuyển dời qua cho ta, hoặc là chuyển sang cho người tiếp theo. . ."
Tượng đá nói khẽ: "Năm xưa, thành chủ chỗ ta cũng từng muốn làm lối đi liên thông như vậy, liên kết 36 thánh thành, đáng tiếc hắn không thể thành công. Hiện tại có lẽ có hi vọng. . . Hẳn là có vài vị đã khó mà chịu đựng tử khí thêm được nữa phải không?"
Vân Tiêu gật đầu, "Đúng vậy, tiếp tục như thế thì thạch hóa chi thuật của chúng ta sẽ bị phá, một khi bị phá, chúng ta sẽ không chịu được bao nhiêu năm nữa, một khi chúng ta bị ăn mòn mà chết, lối đi Tử Linh giới sẽ mở ra mà không còn kiêng kỵ gì. . ."
Tượng đá chậm rãi nói: "Người này chính là điểm then chốt, nếu hắn có thể liên thông 36 thành thì ta còn có thể tiếp nhận thêm một thời gian, khi tử khí của các ngươi quá nồng đậm thì có thể thông qua hắn để hắn chuyển dời sang ta."
Tô Vũ là bình thông khí rất tốt!
Là một công cụ hình người để liên thông tử khí!
Hắn có thể làm cầu nối trung chuyển để giúp một vài vị trấn thủ của 36 thành chuyển dời tử khí cho tượng đá, đây là cầu nối hai chiều, Tô Vũ có khả năng tiếp nhận tử khí từ tượng đá, mà tượng đá cũng có thể tiếp nhận tử khí từ thành chủ.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Vân Tiêu khẽ động, "Nói như vậy thì tác dụng của hắn còn quan trọng hơn ta tưởng tượng rất nhiều. Thế nhưng việc liên thông 36 thành. . . chỉ sợ hắn không làm được. Dù tất cả mọi người đều đang khắc chế, nhưng bây giờ tử khí lan tràn, khắc chế thì cũng vẫn có hàng loạt tử khí tồn tại, hắn sẽ không chịu nổi."
Tượng đá chậm rãi nói: "Cũng chưa chắc. . . Hiện tại hắn không thể thừa nhận không có nghĩa là về sau không được, kỳ thật ta đã gặp hắn một lần, lần trước khi hắn nghịch chuyển tử khí ta cũng thấy được. Lúc đó hắn căn bản là không thể tiếp nhận tử khí từ một thành thậm chí là hai thành, bây giờ mới không được mấy ngày mà hắn đã có thể, thậm chí còn có khả năng tiếp nhận tử khí từ ta. Nếu ngươi tìm ta hẳn là vì cảm thấy hắn có thể tiếp thu từ ta được, đúng không?"
"Phải!"
"Vậy được rồi, cho hắn thêm một chút thời gian để trưởng thành, có lẽ hắn thật sự có khả năng làm được!"
Bấy giờ lão Quy cũng đã động tâm tư, về việc Tô Vũ có thể giúp lão tiếp nhận tử khí được hay không thì lão cũng không quá để ý, lão có thể chống đỡ, mấu chốt là trong 36 thành đã có vài trấn thủ giả sắp không chịu nổi.
Tượng đá lại nói: "Vài ngày trước ta đã dò xét một phen. Vũ Hồng thánh thành đã gần tới cực hạn, khó mà thừa nhận thêm nữa, nếu tên kia còn có thể tiếp nhận thì hãy chọn gánh đỡ cho Vũ Hồng đi."
Vân Tiêu vội vàng nói: "Thiên Diệt không chấp nhận đâu, hắn luôn miệng kêu gào muốn Tô Vũ làm thành chủ cho mình. . ."
"Không cần phải để ý đến tên đó."
Tượng đá thản nhiên cắt ngang: "Tính tình Thiên Diệt nóng nảy, thực lực lại không tồi, vẫn còn chống đỡ được một quãng thời gian. Một khi hắn có người này làm thành chủ thì có lẽ sẽ không kiêng nể gì cả mà đi quấy rối khắp nơi. Bên Thiên Diệt không cần vội, theo lượt thì tạm thời cũng không tới phiên Thiên Diệt cuống lên đâu."
"Vậy lão đại, ta dẫn hắn tới chỗ ngươi nhé?"
"Có thể!"
Tượng đá đồng ý, "Bảo hắn tới đi, trong ngày thường thì không cần quản ta, trừ phi thật sự có chuyện lớn, bằng không ta sẽ không tùy tiện ra ngoài!"
"Vâng!"
Vân Tiêu gật đầu, nàng cũng thấy rất vui vẻ.
Còn về phần Thiên Diệt đang cuống cuồng lo lắng. . . Gấp cái gì chứ!
Giống như lão đại đã nói, ngươi cũng không phải không thể chống đỡ. Sốt ruột làm gì. Dù Tô Vũ tiếp thu bên chỗ lão đại xong thì người tiếp theo cũng không tới phiên Thiên Diệt nhà ngươi, cần phải theo thứ tự đấy.
Vân Tiêu đạt được đáp án, lại không vội mà đi, nàng tiếp tục nói: "Lão đại, thượng cổ đã diệt, chúng ta thật sự phải trấn thủ ở đây mãi mãi sao?"
"Vĩnh viễn."
"Nhưng mà. . ."
Tượng đá thong thả ngắt lời: "Không nhưng nhị gì cả, đây là quy tắc, là nhiệm vụ, cũng là cơ sở để chúng ta sống sót, bằng không thì ngươi đã chết từ lâu rồi."
"Vậy còn không bằng chết!"
Vân Tiêu bĩu môi nói: "Năm xưa ta cứ tưởng trấn thủ ba ngàn năm là cùng, không ngờ rằng vừa trấn thủ thì đã là vô số tháng năm trôi qua, thương hải tang điền! Ta tỉnh lại thì trời đã không còn là bầu trời thượng cổ, người cũng không còn là người năm xưa. Lối đi Tử Linh giúp chúng ta trường tồn, nhưng đồng thời cũng giam giữ chúng ta, sống không bằng chết."
Tượng đá chậm rãi nói: "Nói khoa trương quá rồi, ngủ thêm một giấc đi, tỉnh lại sẽ không còn nhiều suy nghĩ lung tung như vậy nữa."
Ngủ đi!
Trấn thủ nhiều năm mà thôi, ngủ tiếp mấy lần có lẽ hết thảy sẽ bắt đầu lại từ đầu, nóng nảy chẳng để làm gì.
". . ."
Vân Tiêu cảm thấy, những năm qua lão đại thật sự ngủ tới hồ đồ rồi!
Được rồi được rồi, nói chuyện với một con rùa trường sinh chẳng có ý nghĩa gì hết, lâu hơn nữa thì đối với lão cũng chỉ là chuyện của một giấc ngủ mà thôi.
"Ta quay về mang Tô Vũ đến đây, lão đại đừng ngủ thiếp đi đấy."
"Được."