Vân Tiêu biến mất, tượng đá tiếp tục nhắm mắt, phía dưới lối đi lại có một tôn Tử Linh đầu đội vương miện ngoi lên, bình tĩnh nói: "Lão Quy, ngươi lại muốn tuyển thành chủ à?"
Tượng đá không để ý tới vị này.
Tử Linh đội vương miện đạm mạc nói: "Lão Quy, ngươi muốn dựa vào một người mới để trấn áp ta?"
Tượng đá vẫn không thèm để ý.
Tử Linh đội vương miện kia cười xùy một tiếng, "Vậy ta sẽ xem thử, vô số năm sau này, ai có thể tiếp nhận vị trí của ta."
Tượng đá chậm rãi cất tiếng: "Ngươi đã hóa thành Tử Linh, hà tất ôm chấp niệm không buông, trí nhớ đều đã tàn khuyết, cần gì chứ?"
"Ta không cam tâm!"
Tử Linh đội vương miện bình tĩnh nói: "Ta không cam tâm, không cam tâm hóa thành Tử Linh, ta muốn tìm đường sống trong chỗ chết, lại lần nữa trở về! Lão Quy, năm đó ngươi giết ta, ta không phục, chư thiên vạn giới chưa loạn thì Tử Linh cũng là một trong vạn tộc, vì sao ta lại không thể xưng bá chư thiên?"
Tượng đá nhắm mắt, không muốn đáp lời nữa.
Tử Linh đội vương miện khẽ cười, mở miệng nói: "Lão Quy nhà ngươi không muốn nghe thì mãi mãi cũng nghe không được! Ngươi cứ chờ xem, bất cứ ai đến đều không chống đỡ được bao lâu, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua, rất nhanh thôi thông đạo này sẽ trở thành lối đi chủ lực của Tử Linh giới!"
"Tùy ngươi!"
Tượng đá nhàn nhạt đáp một tiếng, trấn áp ngươi thì ta vẫn có thể làm được.
Chết thì chết thôi, hà tất cứ ôm chấp niệm mãi chẳng tiêu tan.
. . .
Vân Tiêu trở về.
Thời gian nàng đi hơi lâu, dĩ nhiên Tô Vũ cũng không để ý, hắn lại không biết tòa thành cổ kia ở đâu, dù cho Vân Tiêu đi một hai ngày thì hắn cũng chẳng có ý kiến.
Nàng mới đi chưa tới hai giờ, Tô Vũ nhìn nàng trở về còn hơi kinh ngạc.
"Đại nhân trở lại rồi ư?"
". . ."
Vân Tiêu đang tự hỏi một vấn đề, đúng vậy, vì sao ta phải về nhanh như vậy?
Nhìn đi, Tô Vũ chẳng thèm để ý tí nào!
Cũng may, ta còn phải tiếp tục ra ngoài.
Lần này. . . ta sẽ đi thêm một vòng!
"Trở về thôi!"
Vân Tiêu thản nhiên nói: "Sợ ngươi chống đỡ không nổi, đi nào, mau tới gặp vị Chúa Tể giả cao nhất trong ba mươi sáu vị trấn thủ giả!"
Tô Vũ hơi có phần xúc động.
Được gặp lão đại rồi!
Sau một khắc, Tô Vũ tan biến ngay tại chỗ, Vân Tiêu mang theo hắn cùng nhau rời đi.
. . .
Nơi xa.
Thiên Diệt mở to hai mắt nhìn, lại đi à, tới chỗ ta đúng không?
Không đúng!
Đi đâu vậy?
Đi nơi nào a a a?
"Tinh Hồng, Vân Tiêu mang hắn đi đâu thế?"
Thiên Diệt rất gấp, hắn không thể bay ra ngoài, bằng không thì hắn sẽ đuổi theo hỏi Vân Tiêu, ngươi mang đồ đệ của ta đi đâu?
Tinh Hồng cũng hơi ngạc nhiên, một lát sau giống nghĩ tới điều gì, ánh mắt y có chút cổ quái, nhìn thoáng qua Thiên Diệt cổ thành xa xa, nửa ngày sau mới truyền âm nói: "Chờ một chút đi, Vân Tiêu. . . có lẽ nàng có việc quan trọng muốn làm."
Khó mà nói.
Không lẽ Vân Tiêu đi tìm lão đại?
Nếu là như vậy, Thiên Diệt sẽ không còn hy vọng gì nữa.
Với thực lực này của Tô Vũ, hắn sẽ không thể chống đỡ quá nhiều cổ thành.
Nếu Vân Tiêu không quấy rối, dựa theo tình huống bình thường, dựa theo xa gần thân sơ, dựa theo đủ loại sắp xếp. . . hẳn là Thiên Diệt cũng phải được xếp lên phía trên.
Nhưng Vân Tiêu mang theo Tô Vũ rời đi, đây là điều mà Thiên Diệt không mong đợi!
Thiên Diệt cũng không ngốc, ánh mắt hắn ta khẽ biến đổi, có điều vẫn tự an ủi mình: "Đúng, hẳn là đi làm việc, khẳng định là thế! Về tình về lý đều sẽ đến phiên ta, đúng không? Lão gia hỏa kia cũng không quan tâm tới chuyện ra ngoài đâu, phải không?"
"Đúng vậy!"
Tinh Hồng phụ họa một câu, không sai, chính là như vậy!
Thiên Diệt an tâm rồi.
Lúc này, có tượng đá khác chợt lên tiếng: "Khẳng định là hắn đi tìm lão đại, còn phải nói nữa à? Vân Tiêu có chỗ tốt thì đương nhiên sẽ nghĩ đến lão đại đầu tiên, Thiên Diệt, ngươi cứ nằm mơ đi!"
"Trường Bình!"
Thiên Diệt giận dữ, ta biết, thế nhưng ta không nói ra.
Ngươi lại dám phá vỡ huyễn tưởng của ta, ta muốn đánh chết ngươi!
Oanh!
Sau một khắc, Thiên Hà thành chủ mờ mịt bay ra ngoài, bay ra khỏi thành, hắn không hề nói chuyện nhưng trong miệng lại truyền ra tiếng nói rất lớn: "Bình Độ, ngươi thật to gan, dám can đảm vi phạm lệnh của chư vị trấn thủ đại nhân, hôm nay ta sẽ thay các đại nhân thanh lý môn hộ!"
Oanh!
Thiên Hà đang mờ mịt lại giơ trường kiếm, đánh tới hướng Trường Bình cổ thành, trực tiếp giết tới nội thành.
Trường Bình thành chủ cũng choáng váng!
Đáng giá sao?
Phải, ta không muốn liên minh thành lập nhưng ta còn chưa làm gì cả, mới chỉ nói mấy câu mà thôi, ta bị tượng đá đánh nổ thì thôi đi, hiện tại Thiên Hà có phải là khinh người quá đáng rồi không?
Trực tiếp giết tới nội thành!
Cái này. . . Thật sự là không thể nhịn nổi nữa!
Các vị thành chủ khác cũng thầm giật mình, Thiên Hà mạnh như vậy sao?
Chỉ bởi vì ra oai phủ đầu cho Tô Vũ, tượng đá đánh còn chưa đủ mà thành chủ đã tự mình tiến vào cổ thành để giết chết Bình Độ?
Như thế này có phải độc ác quá rồi không?
Thiên Hà còn đang mê man, khi hắn phản ứng lại thì đã muốn thổ huyết, úi đệt!
Đây là do tượng đá làm!
Thiên Diệt, tổ tông nhà ngươi!
Ngươi lại bị cái gì kích thích nữa rồi?
Gần đây Thiên Diệt quá điên cuồng, Thiên Hà cũng muốn khóc luôn rồi, tình huống như thế nào đây, nhiều năm rồi ngươi không nói lời nào, gần đây thì lại sôi nổi cứ như hài tử ba vạn tuổi, làm gì chứ?
Đây là chuyện con người có thể làm ra sao?
Ngươi. . . Ngươi bảo ta đến địa bàn của người khác giết người?
Ngươi điên rồi!
Thiên Hà mắng thì mắng, hắn vẫn giơ kiếm lên chém xuống, mặc kệ, Bình Độ phát điên rồi, y cũng muốn giết mình, mình phải tiên hạ thủ vi cường!
. . .
Một đám tượng đá xem náo nhiệt!
Thiên Diệt cùng Trường Bình rõ là đang tranh đấu!
Trường Bình cũng không vừa, lúc này đang êm đẹp lại đi kích thích Thiên Diệt làm gì?
Thiên Diệt sắp giận điên lên rồi mà ngươi còn kích thích hắn, aiiiz, thật sự là ở không rảnh rỗi quá nên mới đi gây sự.
Trường Bình tượng đá cũng thực sự bó tay, Thiên Diệt có phải gần đây bị kích thích nhiều quá rồi hay không? Ta chỉ nói một câu mà ngươi liền đến gây chuyện, thích hợp sao?
Thiên Hà làm thành chủ của ngươi cũng xem như gặp xui xẻo!
Bất quá, một đám tượng đá đều đang tự hỏi, rốt cuộc có phải Vân Tiêu mang theo Tô Vũ tới chỗ lão đại hay không?
Nếu đúng thế thì tình huống này cũng hơi khó nói.
Năm xưa lão đại cũng từng có một vị thành chủ, kết quả đó lại là thằng điên, Tô Vũ không phải người hiền lành gì, chẳng qua hiện tại thực lực còn yếu mà thôi, một khi thực lực hắn đủ mạnh, chẳng lẽ ngươi không sợ chuyện khi xưa tái diễn?
Lần này Tô Vũ đòi lập ra liên minh, kỳ thật tượng đá đều cảm thấy có chút quen mắt, là rất quen mắt mới đúng!
Năm đó. . . hình như cũng từng xảy ra một lần!
Từ sau sự kiện oanh động khi xưa, tên kia giày vò vô cùng lợi hại, cuối cùng Tử Linh giới đều hứng chịu gợn sóng, dẫn đến Chư Thiên chiến trường xuất hiện đại biến.
Về sau lão đại tự mình ra tay thủ tiêu gã, nhưng hiện giờ Vân Tiêu lại dẫn Tô Vũ tới gặp lão đại là có ý gì, lẽ nào việc này sẽ tái diễn lần nữa?
Luân hồi a!
Một lần lại một lần!
Một đám tượng đá đều hơi thổn thức, có kẻ thì sớm đã ôm lòng tĩnh lặng như nước, quá nhiều năm, quá nhiều lần rồi, họ quen là được.