Lần này, Vân Tiêu mang theo Tô Vũ đi đường vòng.
Dây dưa tận mấy giờ!
Chờ đến khi trời tối rồi, dưới con mắt mờ mịt của Tô Vũ, Vân Tiêu mới tách mặt biển ra, đạp không đi vào.
Tô Vũ cảm thấy có chút cổ quái, nơi này. . . Ta cũng coi là quen biết, hình như ta đã từng tới đây, cách Tinh Hồng cổ thành không quá xa, làm sao lại đi mất tận mấy giờ?
Chẳng lẽ nhất định phải đi đường vòng mới có thể có thấy được mặt thật?
Vị tượng đá lão đại thượng cổ này rất đặc thù sao?
Hay là lão sinh tồn ở trong một không gian đặc thù?
Mang theo tâm tình cổ quái như vậy, Vân Tiêu một mực lặn xuống, một ngàn mét, ba vạn mét, năm vạn mét. . .
Đây cũng là điểm kỳ lạ của Tinh Thần hải!
Tinh Thần hải là lơ lửng giữa không, mà từ nơi nó phù không xuống dưới đất liền của đại lục thì cũng khoảng chừng lên đến vạn mét, phía dưới đại lục còn có bầu trời, ấn lý thuyết thì tối đa cũng chỉ sâu mấy ngàn mét, nhưng Tinh Thần hải này dù cho ngươi lặn xuống mười vạn mét, trăm vạn mét thì có rất nhiều chỗ ngươi đều nhìn không thấy đáy.
Lại lặn thêm nữa ngươi liền có thể tiến vào một tiểu thế giới.
Tại Chư Thiên chiến trường, nơi cổ quái như vậy không chỉ có một chỗ, ví dụ như Dục Hải bình nguyên, những địa phương này đều hết sức bí ẩn.
Lần này, có thể là do Tô Vũ đi theo Vân Tiêu nên không hề gặp phải cổng vào tiểu giới nào cả, chỉ một đường chìm xuống, rất nhanh, một tòa cổ thành rực rỡ to lớn đã hiện ra trước mắt Tô Vũ.
Cổ thành đắm chìm ở trong nước, yên tĩnh vô cùng, giống như đã ngủ say vô số năm, biến thành một tòa thành chết.
Không có một ai tồn tại!
Cũng không có bất luận hơi thở của sự sống nào.
Đương nhiên, cũng không có tử khí gì hết.
Lợi hại!
Vừa nhìn thấy tòa cổ thành trước mắt, Tô Vũ liền không thể không giơ ngón cái, quá lợi hại!
Vị tượng đá ở trong đó thật đúng là một người trấn áp một tòa cổ thành, nghe nói còn là lối đi Tử Linh mạnh nhất. Lợi hại quá chừng!
Bán Hoàng!
Ngẫm lại hắn bỗng thấy xúc động, cường giả như vậy, hắn đã từng thấy qua, không thể nói là đã từng quen biết, Ma Hoàng cũng vậy mà Phệ Thần Bán Hoàng cũng thế, hắn đều thấy được nhưng chưa từng nói chuyện với nhau một lời nào.
Trước đó khi ở cổ thành, hắn cũng từng muốn nói chuyện với Ma Đa Na một thoáng, có điều người ta chẳng thèm để ý đến hắn.
Hiện tại, cuối cùng hắn cũng có thể tận mắt tiếp xúc với Bán Hoàng cường giả.
Hắn còn đang suy nghĩ, bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói ẩn chứa đại đạo triết lý tang thương: "Ngươi chính là Tô Vũ?"
Tô Vũ thấy hoa mắt, tựa như thân thể đột ngột xuất hiện tại một thế giới lạ lẫm khác.
Ngẫm lại thì cũng giống lần đầu tiên khi hắn gặp bức tượng đá Thiên Diệt, hắn cũng bị kéo tới một thế giới không phải hiện thực.
Thế nhưng lần này, hắn hoàn toàn không phát giác được bất cứ dị thường nào.
Cảm thấy rất tự nhiên, chỉ là vượt quá giới hạn đến một thế giới hư vô mờ mịt mà thôi.
Bên cạnh hắn, Vân Tiêu vẫn còn ở đó.
Đối diện, một vị lão nhân còng lưng, râu bạc rất dài, chống gậy đi về phía Tô Vũ.
Tô Vũ sửng sốt, đây là vị Bán Hoàng kia?
"Thuộc hạ Tô Vũ, tham kiến đại nhân."
Lão nhân cười cười nhìn về phía Tô Vũ, vừa muốn mở miệng thì Vân Tiêu đã lên tiếng trước, ngạc nhiên hỏi: "Lão đại, ngươi sao thế?"
"Ha, không có việc gì!"
Phút chốc lão nhân lại hóa thành dáng vẻ một thanh niên anh tuấn, trong ánh mắt mang theo một chút biếng nhác, lão khẽ cười nói: "Ngươi bất ngờ lắm à? Xem ra cường giả trong suy nghĩ của ngươi vừa vặn là bộ dáng ban nãy?"
". . ."
Tô Vũ bối rối nhìn lão rồi lại nhìn Vân Tiêu, cái quỷ gì thế?
Bất quá hắn không dám suy nghĩ nhiều, vội vàng cúi đầu: "Tham kiến đại nhân."
Lão Quy, hoặc nên nói là thanh niên lười biếng phất phất tay, trước mặt Tô Vũ liền xuất hiện một cái ghế, thanh niên nọ cũng ngồi xuống, nhàn nhạt bảo: "Ngồi xuống tâm sự đi, đã lâu rồi ta không trò chuyện với người trẻ tuổi."
Dư quang của Tô Vũ nhìn về bốn phía một hồi, lại nhìn về phía Vân Tiêu bên cạnh, trong lòng hắn bỗng có điểm tự trách, bất cẩn quá rồi!
Hiện tại, hắn không hề có chút cảm giác an toàn nào!
Vì quá kích động nên hắn đã quên mất đây chính là địa bàn của một vị Bán Hoàng. Trước khi đến, nhiều ít gì thì ta cũng nên chuẩn bị đường lui mới phải.
Hắn bất động thanh sắc gọi Cục lông nhỏ ra, để nó tùy ý đáp lên trên vai.
Thanh niên đối diện nhìn thoáng qua Cục lông nhỏ, hai mắt Cục lông nhỏ cũng lom lom nhìn lại lão, bốn mắt nhìn nhau, nửa ngày sau thanh niên bỗng nhiên phì cười, bảo: "Đây là. . . Thú vị! Bánh nhân đậu còn khỏe không?"
". . ."
Tô Vũ mờ mịt, Cục lông nhỏ cũng mờ mịt, Vân Tiêu thì hơi ngoài ý muốn, nàng ngập ngừng cất tiếng: "Lão đại, Bánh nhân đậu là. . ."
"À, chính là vị Phệ Thần tộc kia!"
Thanh niên khẽ cười nói: "Có lẽ ngươi không có nhiều ấn tượng với y, ta thì còn nhớ rõ, vài ngày trước hình như ta còn cảm nhận được khí tức của cái tên Bánh nhân đậu này."
"Ồ!"
Chuyện này thì Vân Tiêu cũng biết, "Là Phệ Thần tộc sao, vài ngày trước hắn và Ma tộc Bán Hoàng đã đấu một trận."
"Bán Hoàng?"
Thanh niên cười nhạt, "Tên kia không đảm đương nổi danh xưng Bán Hoàng! Ma tộc cũng là cường tộc đứng trong 5 hạng đầu của chư thiên vạn tộc. Năm đó, Ma tộc Bán Hoàng cường hãn vô biên, một quyền phá sơn hải, đập càn khôn, trấn Tử Linh, vị này thì không bằng được, kém xa tít tắp!"
Lão lắc đầu, "Khoảng cách quá lớn! Nếu thật sự là Ma tộc Bán Hoàng thì Bánh nhân đậu cũng không dám trêu chọc. Năm xưa, Ma tộc Bán Hoàng trong cơn giận dữ đã khiến càn khôn biến sắc, thiên địa rung chuyển, Ma tộc vì thế mà cũng suy sụp!"
Tô Vũ sửng sốt, có ý gì vậy?
Thời kỳ thượng cổ sao?
Ý là Ma tộc Bán Hoàng chân chính cường hãn vô biên?
Còn tên Bán Hoàng hiện tại lại kém xa Ma tộc Bán Hoàng năm xưa?
Lại nghe thanh niên đối diện cảm khái một tiếng: "Khi đó, Ma tộc Bán Hoàng giáng lâm, ta cũng không tính là gì, aiz, quả nhiên thực lực mạnh cũng không bằng sống lâu, sống lâu vẫn hơn là thực lực mạnh!"
Lão lắc đầu, vẻ mặt thổn thức.
Cảm giác như cảnh còn người mất.
Vân Tiêu không nói gì, thanh niên lại nhìn về phía Tô Vũ, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, dò xét trên dưới một phiên, tựa như đã hoàn toàn nhìn thấu Tô Vũ.
Tô Vũ không dám nghĩ gì khác!
Lúc này, hắn không dám nghĩ lung tung, điều duy nhất dám nghĩ là mấy chữ Bánh nhân đậu!
Xem ra cha của Cục lông nhỏ tên là Bánh nhân đậu.
Cái tên đáng yêu biết bao!
Cũng thông tục vô cùng!
Không hề tệ tí nào!
Cha là Bánh nhân đậu, con là Cục lông nhỏ, rất tốt, về sau không gọi đối phương là Cục lông lớn nữa, phải gọi là Bánh nhân đậu. . .
Đương nhiên, nếu mình không sợ chết thì có thể làm như vậy.
Hắn nghĩ đủ thứ linh tinh, thanh niên đối diện lại dò xét hắn một lượt, nửa ngày sau mới chậm rãi cất tiếng: "Đã mở Chu Thiên Nguyên khiếu, nhưng Chu Thiên Thần khiếu thì chưa triển khai toàn bộ sao?"
"Chưa ạ!"
Tô Vũ vội vàng đáp lời.
Thanh niên cười nhạt nói: "Nguyên khiếu mở cũng là đánh bậy đánh bạ, mới chỉ mở một nửa Thiên khiếu, không biết là vận khí tốt hay là không tốt nữa. Thiên khiếu mở một nửa cũng không phải chuyện tốt gì, phiền phức! Hấp thu tử khí làm nơi phát ra năng lượng. . . Ngươi hiển nhiên cũng biết!"
"Đại nhân. . . Ta. . ."
Thanh niên giơ tay lên ngăn Tô vũ lại, đoạn nói: "Nửa cái Thiên khiếu này hấp thu tử khí quá nhiều sẽ không phải là chuyện tốt, không sớm thì muộn cũng sẽ hấp thu đầy, tử khí tràn lan ra, nếu muốn thay đổi thì rất khó!"
"Bất quá về sau là chuyện tốt hay là chuyện xấu thì cũng không dễ nói trước."
Thanh niên khẽ cảm khái: "Ta không mở thiên khiếu, đối với việc này cũng chỉ là kiến thức nửa vời! Có lẽ ngươi là tu giả duy nhất mở ra Thiên khiếu từ sau thời kỳ thượng cổ."
Tô Vũ giải thích: "Không phải ta. Nhân tộc đã từng có người mở được khiếu này, bất quá bởi vì Dương khiếu hấp thu năng lượng quá nhiều, cuối cùng vì chống đỡ không nổi nên vị cường giả đó chết rồi."
"Mạnh cỡ nào?"
Thanh niên tỏ ra hứng thú, Tô Vũ thì hờ hững cất lời: "Lăng Vân cửu trọng!"
". . ."
Vân Tiêu im ắng, thanh niên cũng im bặt.
Lăng Vân. . . Là cảnh giới nào ấy nhỉ?
Rất lâu rồi không còn nghe tới cảnh giới ấy nữa, nhất thời cũng quên mất.