Tô Vũ hít sâu một hơi, nhịn không được nói: "Vậy là Nhân tộc đã thức tỉnh mấy lần nhưng đều bị diệt?"
Vân Tiêu cười nhạt, "Cũng không phải, có một lần Nhân tộc đã đánh thắng, nhưng đa số thời điểm đều là lưỡng bại câu thương, tự trở lại hang ổ liếm vết thương. Nhân tộc trời sinh liền bị nhằm vào, không có sức áp chế giới vực là điều không may! Một khi xuất hiện, hoặc là quét ngang chư thiên, hoặc là chỉ có thể phá diệt! Không ai có khả năng khoan dung để cho Nhân tộc tồn tại, huống chi lòng xâm lược của Nhân tộc rất nặng, lần đầu thức tỉnh, ta nhớ đã có không ít cường giả Nhân tộc kêu gào muốn khôi phục thượng cổ vinh quang, quét ngang chư thiên. Kết quả lại bị vạn tộc đẩy ngã sự thống trị, kém chút đã hủy diệt Nhân tộc!"
"Từ thuở thượng cổ đến nay, Nhân tộc chưa từng sinh ra Văn Minh sư vô địch sao? Không thể mở ra sức áp chế Nhân cảnh được à?" Tô Vũ hỏi.
Vân Tiêu thoáng chần chờ, thanh niên nghe vậy thì thay nàng giải thích: "Lực áp chế Nhân cảnh. . . Chúng ta không phải Nhân tộc nên cũng không biết nhiều về vấn đề này, chỉ biết một chuyện duy nhất, lực lượng giới vực mở ra Nhân cảnh cực kỳ khó! Tình huống cụ thể có lẽ chỉ Nhân tộc các ngươi tự biết! Cho nên Nhân tộc các ngươi hoặc là phá diệt, hoặc là xưng bá một khoảng thời gian rồi lại lần nữa phá diệt. Chưa từng có ngoại lệ! Bởi vì dù các ngươi xưng bá thì cũng sẽ không khiến vạn tộc hết hy vọng, vạn tộc chắc chắn sẽ không cam chịu, huống chi, Nhân tộc đời sau cũng không sánh được với thời thượng cổ."
Nói đến đây, thanh niên khẽ mỉm cười, "Không đề cập tới những thứ này nữa, chúng đều đã là lịch sử, đều là chuyện cũ! Đến bây giờ mà Nhân tộc còn tồn tại thì chỉ có thể nói rằng đã được trời ưu ái!"
Cụm từ này đã được lão nói rất nhiều lần.
Tô Vũ suy nghĩ một chút bèn gật đầu.
Cũng đúng, dựa theo lời của bọn họ, trải qua phá diệt nhiều lần, vô số chủng tộc đã trở thành quá khứ, duy chỉ có Nhân tộc vẫn luôn tồn tại, dĩ nhiên là còn có một số Cổ tộc nữa, kỳ thật điều này chẳng hề dễ dàng chút nào.
Đến mức ấy mà vẫn bất diệt!
Lợi hại!
Thanh niên chuyển đề tài khác: "Ngươi xác định ngươi muốn trở thành chủ nhân tòa thành này?"
Tô Vũ hơi do dự, cuối cùng dứt khoát đáp: "Đúng vậy, ta muốn làm thành chủ nơi đây!"
Thanh niên khẽ cười, "Đừng nóng vội, có một số việc ta vẫn phải nói rõ với ngươi! Tòa thành này tên là Hồng Mông thành, nó đã tồn tại từ thời thượng cổ. Trong ba mươi sáu thánh thành, nơi đây chính là đệ nhất!"
"Có thành này thì mới có 35 tòa thánh thành về sau, phong tỏa lối đi Tử Linh!"
"Tử Linh là chủng tộc rất đặc thù, tuyên cổ bất diệt!"
Thanh niên giải thích cặn kẽ: "Lịch sử Tử Linh lâu đời hệt như Nhân tộc, ngay từ đầu cũng không có vấn đề gì, mãi đến một ngày biến cố phát sinh, Tử Linh giới và sinh linh giới cùng xuất hiện, mà Tử Linh lại có khả năng xâm lấn giới vực sinh linh. Từ đó về sau, nhiệm vụ của chúng ta chính là phong tỏa giới này! Không cho sinh linh cùng Tử Linh tiếp xúc, mà thánh thành là thứ đứng giữa, đây chính là nơi giao hội của sinh linh cùng Tử Linh!"
"Tòa thành này lại là chỗ có độ trọng hợp cao nhất, dưới lối đi Tử Linh ở đây là một giới vực Tử Linh mạnh mẽ, tử khí hết sức nồng đậm, không ngừng có Tử Linh quân chủ xuất hiện, không ngừng tiến công giới này!"
"Nếu ngươi gánh chịu Hồng Mông thành, hiện tại thì ta còn có thể miễn cưỡng trấn thủ, một khi ta lực bất tòng tâm, tử khí lan ra sẽ vượt qua tưởng tượng của ngươi! Những năm qua nơi đây không có nhiều bạo động, bởi vì Tử Linh vẫn đang chờ đợi thời cơ làm tiêu hao ta, ta nghĩ rất nhanh thôi nơi này sẽ xuất hiện Tử Linh mãnh liệt hơn tới trùng kích!"
"Mà nhiệm vụ của ngươi sẽ hết sức gian khổ!"
Tô Vũ chờ lão nói xong, hắn không để ý tới những hiểm nguy mà lão cảnh cáo trước, đi thẳng vào vấn đề của mình: "Đại nhân, nếu ta vì đại nhân gánh chịu tử khí, đại nhân có nguyện ý ra tay giáo huấn đám tử địch ngoài kia vì ta không?"
Chúng ta không nói cái khác, chỉ bàn lợi ích!
Ngươi giúp ta thì ta liền giúp ngươi.
Cầu phú quý trong hung hiểm!
Gặp nguy hiểm là chuyện quá bình thường, không phí công là được.
Không có nguy hiểm thì Bán Hoàng người ta dựa vào cái gì để giúp ngươi?
Thân quen nhau lắm sao?
Lão còn chẳng phải là Nhân tộc, chẳng lẽ là vì ngươi lớn lên rất đẹp trai?
Chư thiên vạn giới không nói lợi ích mà chỉ chú trọng tình cảm, vậy thì chính là đùa nghịch lưu manh!
Thanh niên khẽ cười, "Chỉ cần ngươi có thể đến giúp ta vào lúc ta cần, thì phàm là chuyện trong quy tắc, ta cũng có thể ra tay giúp ngươi!"
"Quy tắc. . ."
Tô Vũ cẩn thận hỏi lại: "Quy tắc mà đại nhân nhắc đến có giống như quy tắc của các tòa cổ thành khác không?"
"Không kém bao nhiêu."
Thanh niên đáp: "Bất kỳ việc gì đều có thể trả giá tương xứng. Nếu ngươi có công trấn áp lối đi, vậy dĩ nhiên sẽ được đền bù tổn thất tương ứng! Trấn giữ Tử Linh thông đạo chính là đại công! Đáng tiếc thượng cổ đã phá diệt, không cách nào xây thêm thánh thành, bằng không thì xây thêm một tòa thánh thành nữa, khi đó ngươi có thể một mình trấn thủ một thành, trở thành đồng liêu với chúng ta."
Tô Vũ oán thầm, quên đi thôi!
Ta không muốn trở thành trấn thủ giả!
Quá thảm!
Vô số năm tháng hóa thành tượng đá, chỉ có thể lẳng lặng nằm im một chỗ. Nói thật, đổi thành Tô Vũ thì có lẽ đã sớm phát điên rồi.
Lão Quy rõ ràng nhìn ra tâm tư của hắn, cười khẽ, lấy ra một tấm lệnh bài màu đen, "Đây là Thành Chủ lệnh, luyện hóa xong thì ngươi chính là thành chủ của nơi này. Từ nay về sau, ngươi và Hồng Mông thành vĩnh viễn tương liên."
Oanh!
Lão vừa nói xong, Thành Chủ lệnh đột nhiên bộc phát ra khí tức cực kỳ cường hãn.
"Ha ha ha! Bản tọa cũng muốn xem thử người nào có tư cách kế thừa vị trí của bản tọa!"
Uy áp mạnh mẽ chèn ép tới nỗi khiến cánh tay Tô Vũ trực tiếp nổ tung, huyết nhục văng tung tóe!
Tô Vũ biến sắc, bẫy ư?
Hắn cắn răng, tình huống gì đây?
Khí huyết của hắn vội bùng nổ, gầm nhẹ một tiếng, tay phải nhô ra, vồ một cái về phía Thành Chủ lệnh, tay trái thụ thương thì nắm lại, đấm ra một quyền!
Lúc này, trên Thành chủ lệnh toát ra một cái bóng mờ.
Vân Tiêu vừa muốn tiến lên giúp đỡ thì lão Quy đã khoát tay, truyền âm nói: "Không vội, xem thêm chút đã, đây là dấu ấn sinh mệnh năm xưa tên kia lưu lại, chỉ là một đạo quá khứ thân thôi."
"Khai Thiên!"
Mà lúc bấy giờ, Tô Vũ quát lớn một tiếng, hắn nghịch chuyển tử khí, Dương khiếu cũng bùng nổ, rồi đấm ra một quyền, đồng thời nhanh chóng chém xuống một đao!
Trong hư không, khí tức của cái bóng mờ kia cực kỳ cường hãn, nó cười khẩy, không chỉ thản nhiên đưa thân đón đỡ mà còn vung tay lên đấm ra một quyền!
Ầm ầm!
Tô Vũ bay ngược, trong miệng chảy máu, bóng mờ thoáng chấn động một cái, nhưng rất nhanh đã lấy lại tư thế cao ngạo, hất cằm nói: "Quá yếu, lão Quy, người thế này mà cũng xứng kế thừa chức vị thành chủ Hồng Mông thành? Ngươi đang nhục nhã ta!"
Quá yếu!
Yếu sao?
Tô Vũ cắn răng, nhục nhã ngươi?
Ta yếu lắm à?
Hắn đã nhìn ra đây không phải là người, có vẻ chỉ là một đạo ấn ký lưu lại trên Thành Chủ lệnh.
Ta yếu lắm ư?
Chẳng qua chỉ là vì thời gian tu luyện quá ngắn, ta mà yếu sao?
Ngươi đang xem thường ta?
Tô Vũ giận điên, quát lên một tiếng lớn, lần nữa xông lên trước, như thể liều mạng mà đấm ra một quyền rồi lại một quyền, không chỉ như thế, hắn còn vận dụng thời gian chi pháp, trong nháy mắt đã bùng nổ. Hắn nhìn ra đây chỉ là tàn ảnh quá khứ thân lưu lại mà thôi!
Càn rỡ cái gì chứ!
Ngươi thật sự cho rằng ta không làm gì được ngươi?
Quyền cước cùng lúc được sử dụng, thời gian luân chuyển, Tô Vũ quyết tâm đá chết cái tên vương bát đản đối diện.
Tô Vũ không chỉ đá người, mà còn đang kích thích đối phương: "Ta yếu? Ta mới chỉ tu luyện một năm, ngươi thì sao? Ngươi là cái gì mà cũng xứng đòi so với ta! Ta giết đến tận đệ nhất Thiên bảng, chư thiên vạn tộc đều phải tin phục, ngươi là ai?"
"Chẳng lẽ ngươi là vị thành chủ năm đó ngu xuẩn chơi với lửa rồi có ngày chết cháy?"
"Là cái tên muốn xưng bá chư thiên nhưng cuối cùng lại chết đến thê lương kia à?"
Tô Vũ cũng không ngốc, đại khái đoán được đối phương là ai, vừa mạnh mẽ công kích, vừa không ngừng kích thích đối thủ: "Ta yếu ư? Ta mới chỉ là Đằng Không mà thôi, còn ngươi lại là cảnh giới cỡ nào?"
"Ngươi mà cũng xứng so với ta?"
"Biết cái gì gọi là Đằng Không không? Có dũng cảm thì giao chiến cùng giai một phen, một quyền đánh không chết ngươi thì đó là ta không có năng lực!"
"Hài hước, không biết trên đời này có bao nhiêu lão rùa vạn năm đi tỷ thí cùng một thiếu niên không đến 20 tuổi tuổi như ta, dùng cảnh giới Nhật Nguyệt vô địch để đấu với một vị Đằng Không. . . Ngươi mà cũng xứng nói ta yếu?"
". . ."
Tô Vũ cực kỳ ác miệng!