Lúc này, hư ảnh trong Thành Chủ lệnh cũng bị thời gian chi pháp của hắn đá đến rung động, cộng thêm những gì Tô Vũ nói thật sự đã kích thích nó, hư ảnh kia bỗng nhiên rút về, lùi ra một chút khoảng cách, nhìn về phía Tô Vũ rồi bật cười, "Ngươi rất thú vị. . . Đằng Không à?"
Tô Vũ là Đằng Không sao?
Hình như là thế!
Ý chí lực Lăng Vân, thân thể lại là Đằng Không, cũng giống như Lăng Vân, đao khí của hắn đã thuế biến một lần.
Thế nhưng cảnh giới Tô Vũ còn thấp cũng là sự thật.
"Cảnh giới thấp, thực lực thấp, khỏi phải lấy cớ!"
Hư ảnh thản nhiên cất tiếng: "Không thể bởi vì ngươi yếu nên ngươi oán trách người khác mạnh hơn ngươi, sinh sớm hơn ngươi được. Người ngoài không có nghĩa vụ chờ ngươi lớn lên, chờ ngươi mạnh lên. Ngươi yếu, ngươi còn trẻ, chỉ có thể nói đó là đáng đời ngươi!"
"Tiên tổ của ngươi tuổi tác không nhỏ, vì sao không thể mạnh mẽ khôn cùng, khiến tổ tiên của ngươi tới đánh chết ta?"
". . ."
Rất có lý!
Tô Vũ cảm thấy bản thân đã gặp được đối thủ, còn giảo biện hơn ta nhiều!
Tô Vũ có loại hưng phấn gặp kỳ phùng địch thủ, hắn lại điên cuồng lao lên, "Cũng đúng, vậy trước tiên ta đánh chết ngươi đã rồi lại nói, không cần chờ tiên tổ của ta!"
Oanh!
Đại chiến lần nữa bùng nổ, Tô Vũ tung đao thương kiếm kích, đủ loại thủ đoạn đều xuất hiện, thủ đoạn nhiều đến mức khiến cho người ta giận sôi máu!
Ma lâm, Thần biến cũng một mạch xuất ra!
Chỉ tiếc thiếu tinh huyết, bằng không thì Tô Vũ sẽ thôn phệ tinh huyết để chơi chết cái tên này!
Lúc bấy giờ, thời gian chi pháp cũng bị Tô Vũ dùng liên tục, đá cho thời không giống như đều đang không ngừng gợn sóng!
Không những thế, Cục lông nhỏ trốn vào hư không cũng âm thầm thôn phệ liên tục vô số ý chí lực tên kia tản ra.
Đúng vậy, tàn ảnh quá khứ kỳ thật cũng là một loại ý chí lực, ý chí lực quá mạnh nên có thể lưu lại ấn ký ở trong Thành Chủ lệnh.
Thân thể nghịch chuyển Tử Linh!
Tô Vũ không ngừng hấp thu tử khí do Tinh Nguyệt cung cấp, mà Tinh Nguyệt ở nơi xa lại có điểm kháng cự, giống như không muốn cung cấp. Tô Vũ thấy vậy thì thầm mắng một tiếng, làm gì thế hả, ta đang đánh nhau đấy, ngươi bỏ ra chút tử khí cũng đâu có chết được!
Rất lâu rồi Tô Vũ không sảng khoái mà đánh một trận như vậy, lúc này, hắn triển lộ ra thập bát ban võ nghệ, toàn bộ phát huy sạch sẽ.
Ngũ Hành độn thuật, hóa thành hư ảnh, kiếp nạn đi đầu, tĩnh nhẫn đánh lén. . .
Đối phương cũng có rất nhiều thủ đoạn, bất quá đánh một hồi thì hư ảnh đã có chút tán loạn, nó bỗng nhiên lui lại mấy bước, thổn thức nói: "Tàn niệm của ta đã hao mòn quá nhiều, bằng không. . ."
Ầm!
Tô Vũ căn bản không để cho tên kia có cơ hội được nói, lải nhải cái gì, đánh chết ngươi quan trọng hơn.
"Ngươi nằm mơ đi, vừa rồi ai bảo là ta trẻ tuổi? Đáng đời ngươi tàn niệm không mạnh, ngươi có năng lực thì mau phục sinh đánh chết ta xem!"
Rầm rầm rầm!
Một cây đại chùy hiển hiện, Tô Vũ lại lần nữa điên cuồng nện đánh, đối phó thứ này thì Khoách Thần chùy sẽ có hiệu quả khá hơn một chút!
Điên cuồng nện một hồi, hư ảnh kia mấy lần muốn nói chuyện nhưng Tô Vũ kiên quyết không cho nó mở miệng.
Cho kẻ địch cơ hội nói chuyện làm gì!
Đánh chết rồi chậm rãi nói!
Nện gõ, lửa đốt, dìm nước. . .
Tử khí ăn mòn!
Tô Vũ hệt như một công cụ hình người không biết mệt mỏi, điên cuồng nện hơn một giờ, kích cuối cùng ầm vang một tiếng, nện cho hư ảnh nổ tan tành!
"Ta. . ."
Hư ảnh tiêu tán, mang theo cảm xúc bó tay cạn lời, mang theo cảm xúc ngơ ngẩn không biết phải nói gì.
Đệt nhà ngươi!
Vì sao không để ta nói xong?
"Ngươi có lời gì thì bây giờ nói đi!"
Tô Vũ thở hổn hển, kịch liệt thở dốc nhìn hư ảnh đã tiêu tán, hắn âm thầm sai sử Cục lông nhỏ ăn nhiều một chút, ngươi thử nói xem!
"Ngươi không nói thì ta coi như ngươi ngầm thừa nhận ngươi là phế vật, phế vật quả nhiên mãi là phế vật, cỡ như ngươi mà còn dám khảo nghiệm ta?"
Tô Vũ cười nhạo một tiếng, "Mắng cho ngươi đều không cách nào phản bác, ngớ ngẩn!"
Ở bên, lão Quy và Vân Tiêu chứng kiến một màn này đều lộ ra ánh mắt dị dạng.
Ngươi đã đánh tan tàn ảnh rồi, ngươi bảo người ta nói kiểu gì?
Một mình ngươi nói chuyện, tự vui tự cười à?
Ngươi không biết, tên kia đã triệt để tiêu tán rồi sao?
Tô Vũ dĩ nhiên biết!
Bất quá, thì đã sao? Đối phương tiêu tán thì mặc xác nó, không trở ngại việc hắn khinh bỉ vài câu!
Còn chuyện có thể nghe được hay không thì đó là vấn đề của đối phương, nói hay không mới là việc của ta!
Lão Quy nhìn Tô Vũ, nửa ngày sau mới lên tiếng: "Ngươi đã đủ tư cách kế thừa vị trí thành chủ, có điều ta phải nhắc nhở ngươi một câu, chỉ sợ ngươi sẽ có nhiều thêm một vị cường địch!"
Tô Vũ nhìn về phía lão Quy, lão Quy không nói gì.
Lối đi bắt đầu bạo động.
Người nào đó, không, một vị quân chủ nào đó đang điên cuồng gào thét, nổi trận lôi đình!
Tức giận!
Bị đánh tan thì thôi đi, tên kia còn không cho y nói câu nào, còn trào phúng y rằng nếu có năng lực phục sinh thì tới đánh hắn thử xem!
Tốt lắm, ta đến rồi đây!
Dưới mặt đất, Tử Linh đội vương miện vô cùng phẫn nộ!
Không thể có chuyện như vậy được!
Ta muốn giết gia hỏa này!
Đồ hỗn trướng!
Một chút ý tứ anh hùng tiếc anh hùng cũng không có, Tô Vũ, ta nhớ kỹ ngươi!
. . .
Lối đi Tử Linh bạo động.
Không gian bên chỗ Tô Vũ cũng chấn động một cái, rất nhanh thanh niên đã tan biến.
Mà thoáng chốc sau, Tô Vũ liền xuất hiện trong một đại điện.
Một tôn tượng đá đang xếp bằng ở trong hậu điện.
Mới từ trong không gian đi ra, bên tai liền truyền đến tiếng gầm gừ, "Ta ra rồi, Tô Vũ, không phải ngươi bảo ta đi ra sao?"
"Ta đến rồi đây!"
"Ngươi chờ đó!"
". . ."
Tô Vũ sửng sốt nhìn quanh, hôm nay hắn thật sự đã phải sửng sốt rất nhiều lần.
Cái quỷ gì thế?
Thanh âm này có vẻ giống tàn ảnh vừa bị hắn đánh tan, nhưng hiện tại thanh âm ấy dường như truyền ra từ trong lối đi Tử Linh.
Ầm ầm!
Lão Quy bùng nổ khí tức trấn áp lối đi, toàn bộ thế giới trong nháy mắt đã yên tĩnh trở lại.
Vân Tiêu nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tô Vũ, thấy hắn đang ngốc trệ thì cho là hắn sợ, vội vã trấn an: "Không có chuyện gì đâu, không có việc gì thì tên kia không ra ngoài được, Hồng Mông thánh thành không có ai ở đây, y muốn xuất hiện sẽ rất khó!"
"Không phải. . ."
Tô Vũ có chút hồ đồ luôn rồi, "Vân Tiêu đại nhân, đây là tình huống gì?"
"Không có gì, năm xưa gã thành chủ kia bị giết tại thánh thành, về sau đã chuyển đổi thành Tử Linh, hơn nữa còn trở thành Tử Linh quân chủ, bây giờ kẻ ở trong thông đạo Hồng Mông thánh thành không ngừng đòi ra ngoài giết người chính là người này!"
Tô Vũ ngoài ý muốn, "Ý của đại nhân là thành chủ tiền nhiệm đã hóa thành Tử Linh?"
"Đúng."
"Và vẫn còn có trí nhớ?"
"Lưu lại một chút trí nhớ thôi."
Tô Vũ im lặng, nói như vậy mới rồi ta đánh nổ tàn niệm của y thì hiển nhiên y đã biết rõ, ta khiêu khích y có bản lĩnh thì phục sinh tới giết ta, y cũng đã nghe thấy hết?
Người ta mặc dù không thể phục sinh, nhưng người ta vẫn còn có sức chiến đấu, còn là một vị Tử Linh quân chủ nữa!
Thế này cũng được sao?
Được rồi, hình như là có thể!
Tô Vũ cũng nghĩ tới việc ngày nào đó chính mình chết đi thì sẽ hóa thành Tử Linh, nếu có thể lưu lại trí nhớ thì mình cũng phải mang theo Tử Linh ra bên ngoài báo thù rửa hận.
Không ngờ, thực sự đã có người làm như vậy.