Tô Vũ nhìn về phía tượng đá, tôn tượng đá này không bảo trì hình người mà là dáng vẻ một đầu rùa đen cực kỳ to lớn, có chút tương tự với Xoáy rùa.
Rùa đen?
Tô Vũ hơi bất ngờ, Bán Hoàng cường đại như vậy lại có bản thể là một con rùa đen?
Quy tộc cũng không tính là quá lợi hại.
Không nghĩ tới, bộ tộc này vẫn tồn tại một vị Bán Hoàng, dĩ nhiên, đại khái chính bộ tộc ấy cũng không biết.
Lão Quy trấn áp một hồi, tiếng gầm gừ mới dần dần tiêu tan, tượng đá không hóa hình người nữa mà là chậm rãi cất tiếng: "Tô Vũ, ngươi có thể luyện hóa Thành Chủ lệnh!"
Tô Vũ nhịn không được hỏi: "Đại nhân, tên kia biến thành Tử Linh rồi sao?"
"Đúng thế."
Lão Quy đáp: "Trở thành Tử Linh chính là lối đi cuối cùng của các vị thành chủ."
Rất nhiều vị thành chủ đều sẽ chuyển đổi thành Tử Linh.
So với cường giả thông thường thì xác suất lớn hơn hẳn.
Tô Vũ gật gật đầu, không hỏi lại nữa.
Tử Linh. . . Ta mà phải sợ ư?
Hắn mới không sợ!
Vị tiền nhiệm kia đâu có ra ngoài được, dù y có ra được thì chỉ cần mình rời khỏi thành, đối phương cũng không thể làm gì. Có năng lực thì trước tiên đánh chết lão Quy đi đã rồi nói sau.
Tô Vũ không cảm thấy thành chủ tiền nhiệm sẽ mạnh hơn lão Quy.
Tô Vũ không tiếp tục để ý thêm nữa, hắn ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu luyện hóa Thành Chủ lệnh ngay trước mặt các tượng đá.
Tấm Thành Chủ lệnh này cường đại hơn các thành khác, tử khí cũng nồng đậm hơn cho rất khó luyện hóa. Trong lúc Tô Vũ xử lý nó, từng tin tức đánh thẳng vào đầu Tô Vũ khiến hắn hơi có điểm hốt hoảng.
. . .
Trong trí nhớ xuất hiện một thân ảnh vô cùng cường hãn.
Người kia chắp hai tay sau lưng, nghiêng đầu nhìn phương xa, sau lưng là từng vị Tử Linh quân chủ hiển hiện. Tô Vũ liếc mắt nhìn ra, những kẻ đứng sau đều là Tử Linh quân chủ, bởi vì Tử Linh quân chủ khác biệt với Tử Linh thông thường, ánh mắt chúng có ánh sáng, ăn mặc cũng khác biệt, có vẻ thích mặc áo choàng giống như Tinh Nguyệt.
"Tử Linh cũng là một trong vạn tộc, sau khi chết đi sống lại, càng khó khăn hơn sinh linh, chư thiên vạn tộc tranh bá, há có thể thiếu đi Tử Linh nhất tộc."
Thanh âm nam nhân kia vang dội, truyền khắp thiên địa.
"Chư quân, giết ra khỏi thánh thành đang cầm tù chúng ta, để khắp vạn giới đều sẽ thuộc về chúng ta!"
"Giết!"
Từng tôn Tử Linh sôi trào tử khí, bao trùm một mảng trời.
. . .
Hình ảnh thay đổi.
Vô số vị Tử Linh quân chủ ngã xuống, một đầu rùa đen to lớn hoành không mà đi, tứ chi bước ra, đám Tử Linh quân chủ không phải là bị đánh về lối đi thì chính là chết ngay tại chỗ.
Tử khí cũng nhờ đó mà tản mát dần.
"Hà Đồ, ngươi đã vượt tuyến!"
Trên không trung, lão Quy nhìn về phía cường giả mang vương miện, chậm rãi nhắc lại: "Không thể vi phạm quy tắc!"
"Quy tắc ư?"
Nam nhân ngửa đầu nhìn trời, tiếng cười thê lương, "Vạn tộc đều có thể tranh bá, cớ sao Tử Linh nhất tộc lại không thể? Quy tắc thiếu công bằng như vậy có phải nực cười lắm không? Vậy hôm nay, ta sẽ đánh vỡ quy tắc. . ."
"Aiz!"
Thở dài một tiếng, sau một khắc, trong trí nhớ hiển hiện hình ảnh thiên băng địa liệt.
Thời không trường hà ngang qua thiên địa, không biết qua bao lâu sau, nam nhân kia ngã xuống đất, vẻ mặt ảm đạm, máu tươi trên khóe miệng chảy xuống.
Mà ánh mắt Tô Vũ thì trừng lớn.
Trên cánh tay của nam nhân kia hiện ra một đạo hoa văn!
Hoa văn!
Tô Vũ vô cùng nhạy cảm với thứ này, tuy rằng có điểm khác biệt so với hoa văn trên cánh tay của người thần bí mà hắn thấy trong kí ức lúc trước, có vẻ không giống nhau, thế nhưng, trên cánh tay đều hiện ra hoa văn!
Tình huống gì đây?
Nam tử ho ra máu, thở dài bảo: "Tài nghệ không bằng người, lão Quy, ta thua rồi! Bất quá dù có chết thì ta vẫn sẽ trở về lần nữa, ngươi hãy chờ ta!"
Hắc ám chi hỏa thiêu đốt thân thể nam nhân.
Thiên địa trở nên tối tăm!
Huyết vân hạ xuống, huyết vũ tung bay, nam tử trùng sinh bên trong hắc ám hỏa diễm, triệt để hóa thành Tử Linh, từng bước, từng bước đi vào một đường hầm to lớn, trong mắt mang theo vẻ mờ mịt.
Tiếng thì thầm khe khẽ truyền đến: "Dù ta quên lãng rất nhiều, thế nhưng ta còn nhớ rõ, ta sẽ trở lại! Đánh vỡ cái thứ quy tắc kia! Chờ ta!"
". . ."
Tô Vũ thấy hoa mắt, trên trán hắn đã thấm đầy mồ hôi.
Thông qua việc luyện hóa Thành Chủ lệnh, dường như hắn đã thấy được vài chuyện liên quan tới thành chủ tiền nhiệm.
Cái tên này thật đúng là đã mang theo Tử Linh quân chủ giết ra ngoài, mong muốn xưng bá chư thiên, tham dự vào cuộc chiến chư thiên tranh đấu, kết quả lại bị lão Quy tự tay chém giết, hóa thành Tử Linh ngay tại chỗ. Khi y hóa thành Tử Linh ấy vậy mà còn giữ lại một vài mảng ký ức cùng chấp niệm.
Đáng sợ!
Hắn cảm giác dị tượng khi cái tên này ngã xuống chẳng hề thua kém dị tượng khi tam thế thân của Ma Hoàng ngã xuống, điều này nói rõ dù đối phương không bằng Ma Hoàng, thế nhưng, chỉ sợ cũng thuộc về đỉnh cấp vô địch.
Có lẽ. . . Có thể so với Đại Hạ vương?
Điều này thì Tô Vũ khó mà xác định, trước đó có vài vị vô địch bỏ mạng, đáng tiếc đều không có huyết vũ buông xuống, chỉ có huyết vân trôi nổi, hai thứ này hoàn toàn khác biệt.
"Trực tiếp chuyển đổi thành Tử Linh?"
Tô Vũ rung động.
Vị tiền nhiệm rất mạnh, bất quá. . . lão Quy thật là đáng sợ, lão đánh giết nhiều vị Tử Linh vô địch thì không nói, lão giết vị thành chủ này dường như cũng không tốn bao nhiêu tinh lực.
Đáng sợ!
Tô Vũ ngẩng đầu, dư quang nhìn về phía tượng đá, trong lòng thầm run rẩy.
Nếu hắn vi phạm quy tắc, vị này sẽ đích thân ra tay thanh lý môn hộ sao?
Trong đại điện, lão Quy mở mắt nhìn về phía Tô Vũ, giống như đã xem thấu cái gì, lão chậm rãi nói: "Thượng cổ quy tắc là thứ không thể làm trái! Chúng ta có thể sống sót tự nhiên phải tuân thủ quy tắc, không có quy củ thì thánh thành sẽ không còn!"
Tô Vũ hơi cả kinh, thở hổn hển, vội mở miệng nói: "Đại nhân nói đúng lắm, Tô Vũ nhất định sẽ giữ gìn quy tắc thánh thành, tuyệt đối không vượt khuôn phép!"
Dứt lời, hắn lại dè chừng hỏi: "Đại nhân, vừa rồi ta thấy được một ít hình ảnh về vị thành chủ tiền nhiệm, khi đại chiến xảy ra, trên cánh tay y có xuất hiện một đạo hoa văn, đây là thứ gì?"
Lão Quy còn chưa đáp lời, Vân Tiêu liền thuận miệng đáp: "Đó là truyền thừa huyết mạch thượng cổ, có thể là huyết mạch nồng đậm hoặc là thực lực tiên tổ quá mạnh mẽ, từ đó hiện ra dấu ấn huyết mạch."
Lòng Tô Vũ rung động, vội hỏi: "Trước đó đại nhân đã nói Đại Hạ vương của Hạ gia có lẽ là huyết mạch Nhân Vương thượng cổ? Nhà bọn họ cũng có ấn ký này sao?"
Lão Quy phủ nhận: "Đó chỉ là suy đoán của ta dựa theo lời ngươi kể, không thể xác định Hạ gia có thật sự là huyết mạch thượng cổ hay không. Còn về tiêu chí huyết mạch. . . Thượng cổ đã qua, có hiện ra tiêu chí huyết mạch hay không thì chẳng cách nào khẳng định được, dù là hậu duệ truyền thừa huyết mạch thì bây giờ cũng chưa chắc có thể hiện ra."
Tô Vũ lại vội vàng nói: "Vậy. . . Vậy đại nhân có biết trên cánh tay hiện ra một loại hoa văn có vẻ hơi giống hoa sen là huyết mạch truyền thừa nào không?"
Hắn nhanh chóng phác họa trên không trung thứ mà lúc trước đã nhìn thấy, chuyện này hắn chưa từng đi dò hỏi, cũng không hề nói với ai.
Bởi vì hắn không biết thứ hoa văn ấy có thể tự tạo ra để lừa dối người nào hay không.
Lúc này, Tô Vũ mới dám hỏi hai vị tượng đá trước mặt.
Hắn cẩn thận vẽ lại hình ảnh mình từng trông thấy khi đó!
Khi thấy hoa văn trên không trung kia, lão Quy cùng Vân Tiêu đều nhìn chăm chú một hồi, rất lâu sau lão Quy mới chần chờ nói: "Cái này. . . Không quá giống hoa sen. . ."
Vân Tiêu cũng quan sát một lúc, mở miệng nói: "Cái này hơi giống tiêu chí huyết mạch hỗn tạp mà thành, có thể là thượng cổ huyết mạch của hai nhà truyền thừa hỗn tạp, nhìn có vẻ giống phù dung, bất quá lại nhiều thêm chút hỏa diễm."
Nàng lại dò xét một lượt, cuối cùng lắc đầu nói: "Không dễ phán đoán nguồn gốc của nó, trừ phi là huyết mạch thuần túy."
Tô Vũ cũng không tỏ ra thất vọng, hắn lại hỏi: "Vậy dấu hiệu này vẫn sẽ luôn hiện ra sao?"