Lão Quy chậm rãi giải thích: "Không, hoa văn không nhất thiết sẽ luôn hiện ra, bất quá nếu cảm xúc biến đổi, hoặc khi bùng nổ chiến đấu hay thời điểm kiệt lực thì đều có thể hiện ra. Thượng cổ đến nay đã xa, truyền thừa vô số đời, ngươi gặp thứ này ở đâu? Dựa theo phán đoán của ta, bây giờ Nhân tộc hẳn là khó mà có người có được huyết mạch như thế, truyền thừa quá xa xưa rồi!"
Đã trôi qua rất nhiều năm!
Không nên có tiêu chí huyết mạch xuất hiện.
Nói xong, lão Quy lại lẩm bẩm: "Cũng chưa hẳn, nếu người này đi đến Vĩnh Hằng thì có lẽ có thể kích phát huyết mạch thượng cổ truyền thừa!"
Tô Vũ tò mò hỏi: "Đại nhân, có tiêu chí huyết mạch thượng cổ thì sẽ rất mạnh sao?"
"Mạnh." Lão Quy đáp: "Thành chủ đời trước là Hà Đồ, y chính là huyết mạch thượng cổ, còn là đích truyền không bị đứt đoạn. Y mới vào Vĩnh Hằng không lâu đã có thể hoành hành chư thiên, có tiêu chí này cũng tỏ rõ tiên tổ hoặc là bậc cha chú của y có ít nhất một người đã bước vào Hợp Đạo chi cảnh."
"Hợp Đạo?"
Tô Vũ ngây ngẩn, Vân Tiêu thấy vậy liền giải thích: "Chính là thực lực cấp Bán Hoàng bây giờ, trước kia không gọi như vậy, lão đại cũng là cảnh giới này, một khi sinh ra hậu duệ thì có khả năng sẽ mang tiêu chí huyết mạch truyền thừa từ lão đại, có thể là một con rùa đen nhỉ?"
". . ."
Lão Quy nhìn về phía Vân Tiêu, ánh mắt có phần không hiểu, ta sinh ra hậu duệ là rùa đen thì kỳ quái lắm sao?
Không phải thì mới kỳ quái chứ!
Lão Quy không thèm để ý tới nàng, mà là nói với Tô Vũ: "Tiêu chí huyết mạch có quan hệ với công pháp, chiến kỹ và vật gánh chịu. Tỉ như hoa sen cùng hỏa diễm kết hợp mà ngươi cho ta xem, hỏa diễm có thể là chiến kỹ, hoa sen có lẽ là chủng tộc hoặc là vật gánh chịu, cũng có thể là công pháp. Cái này thì không dễ phán đoán."
Lão trầm giọng hỏi: "Ngươi thấy vật này ở đâu?"
Tô Vũ đáp qua loa: "Trong một di tích."
Lão Quy không hỏi lại nữa.
Sự tình không có quan hệ gì với mình nên lão cũng không muốn tìm hiểu sâu. Không hỏi thì sẽ không phiền lòng, đi ngủ mới có thể an ổn.
Có điều lão biết Tô Vũ khẳng định đã thấy được một ít gì đó, bèn cảnh cáo: "Quy tắc là điều không thể làm trái! Quy tắc không phải quy củ! Quy củ là thứ mà ta hay ngươi hoặc có thể là bất luận một ai đó lập ra, mà quy tắc thì khác!"
"Không phải bất luận quy củ nào mà người ta lập ra đều có thể trở thành quy tắc, ngôn xuất pháp tùy, vi phạm quy tắc ắt bị gạt bỏ, Tô Vũ, hãy ghi nhớ thật kỹ!"
Lòng Tô Vũ thoáng lạnh lẽo, hắn đã hiểu rõ.
Quy tắc không phải do lão Quy lập ra.
Mà là người mạnh hơn, hoặc là nói do hoàng giả thời đại thượng cổ kiến tạo.
Lão Quy cũng chỉ là người chấp hành.
Lão không có quyền lực vi phạm quy tắc, cho nên chỉ có thể chấp hành, bao gồm cả vị thành chủ tiền nhiệm bị giết đều là bởi vì y vi phạm quy tắc.
Tô Vũ hít sâu một hơi, cẩn thận đáp lại: "Thuộc hạ biết rồi!"
Lúc này, Thành Chủ lệnh đã bị hắn luyện hóa xong.
Bất quá, ngoại trừ khi luyện hóa có chút tử khí, hiện tại lại chẳng hề có tí tử khí nào, điều này cũng khiến hắn bất ngờ, xem ra lão Quy đã tự mình gánh chịu toàn bộ, quả nhiên lão rất mạnh mẽ.
Những người khác tỉ như Tinh Hồng và Vân Tiêu, một khi luyện hóa, Tô Vũ liền phải thừa nhận rất nhiều tử khí.
Nói như vậy, ta hoàn toàn có khả năng kiêm nhiệm thêm mấy thành nữa?
Điều kiện tiên quyết là bên chỗ lão Quy chớ xảy ra lộn xộn, bằng không thì Tô Vũ lo mình sẽ bị tử khí ở đây giết chết, bởi vì phía dưới là một vị thành chủ tiền nhiệm có vẻ rất không nghe lời, cả ngày một mực ôm tâm tư bạo động.
Lão Quy cũng không nói gì thêm, nhắm mắt giống như muốn đi ngủ, khi Tô Vũ vừa định lui ra, bỗng nhiên trong đầu hắn vang lên tiếng nói của lão: "Hi vọng ngươi đừng đi vào vết xe đổ của Hà Đồ, lúc ta giết y cũng từng rất giãy giụa cân nhắc, ta mong ngươi sẽ không trở thành Hà Đồ tiếp theo."
Tô Vũ lắc đầu, không đâu, ngài yên tâm đi!
Hà Đồ chính là thằng ngu!
Lão Quy đã nói vô số lần về quy tắc, lúc này còn muốn vi phạm, thậm chí là đối nghịch với lão để đánh vỡ thứ quy tắc ấy ư? Mẹ nó, ngươi phải có đủ thực lực thì mới làm được!
Ngươi không có thực lực mà còn muốn nhảy ra đánh vỡ cái gọi là quy tắc. . . Đây không phải dũng khí, đây là có bệnh, là tự tìm đường chết.
Tô Vũ oán thầm, ta sẽ không ngu xuẩn như vậy!
Tối thiểu, khi ta chưa có năng lực đánh ngã lão Quy. . . Ấy ha ha, nhớ Tinh Hồng ghê, nhớ cả Thiên Diệt nữa, không biết lúc này lão Hồng lão Thiên đang ở nhà làm gì. .
Tô Vũ cấp tốc suy nghĩ miên man sang cái khác, vị cường giả tuyệt thế cấp bậc Bán Hoàng đang ở ngay trước mắt mình, mình không thể suy nghĩ lung tung được.
Thần văn của hắn nhảy lên, chữ “Tĩnh” thu lại hết thảy cảm xúc.
Không thể nghĩ thêm nữa!
Ta phải khiêm tốn!
Ta là người tuân thủ quy củ, tượng đá lão đại thật uy vũ!
Tô Vũ vội vàng thôi miên bản thân, lão Quy nhắm mắt lại, mí mắt rung động mấy lần như muốn mở mắt, cuối cùng lão vẫn từ bỏ.
Những suy nghĩ linh tinh của Tô Vũ chính xác đã bị lão cảm ứng được.
Bất quá, chúng hết sức tán loạn, xen lẫn một vài lời nịnh nọt khiến lão Quy hoài nghi quy sinh, có vị thiên tài nào lại không biết xấu hổ như tên này không?
Sâu trong đáy lòng đều có thể thời thời khắc khắc tiến hành nịnh nọt!
Tô Vũ mới không quan tâm những chuyện đó, hắn nhìn về phía Vân Tiêu, nở nụ cười xán lạn, "Vân Tiêu đại nhân, hiện tại xem như ta luyện hóa thành công rồi phải không? Bây giờ ta đã là thành chủ Hồng Mông thành?"
"Ừ!"
Vân Tiêu gật đầu, tùy ý đáp: "Đi thôi, chuyện bên này xong rồi, không có việc gì thì đừng tới quấy rầy lão đại, bất quá nếu gặp phải phiền toái lớn thì có thể triệu hoán thánh thành giáng lâm, có điều phải phù hợp quy tắc!"
Tô Vũ ngoan ngoãn mỉm cười, "Ta hiểu! Ta đã nắm rõ quy tắc thánh thành, hạch tâm chỉ có một điểm duy nhất, đó là không cho Tử Linh ra ngoài, không thể để cho tử khí tràn lan, người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta thì đánh chết cả nhà của hắn. Đại nhân, ta hiểu như vậy không sai chứ?"
Vân Tiêu sửng sốt, nửa ngày sau mới gật gật đầu.
Không tính là sai.
Hẳn là như vậy nhỉ?
Nhiệm vụ của họ chỉ có một, đó là không cho phép Tử Linh ra ngoài, không cho phép tử khí tràn lan, mặt khác thì. . . Tinh Hồng cũng dám trộm giết vô địch, Vân Tiêu cũng dám phá thành đi đánh thành chủ, kỳ thật không có quy tắc gì hết.
Tô Vũ mỉm cười.
Không phải là chỉ có ngần ấy chuyện thôi sao?
Tính là cái gì đâu chứ!
Việc rất nhỏ!