Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1903 - Chương 1903: Ngủ Một Giấc Liền Quên Sạch

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1903: Ngủ Một Giấc Liền Quên Sạch
 

Tô Vũ vui vẻ hỏi thăm: "Đại nhân, nếu ta săn giết hàng loạt Tử Linh thì cũng xem như cống hiến vì thánh thành đúng không? Trước đó ở Tinh Hồng cổ thành và Thiên Diệt cổ thành, ta đã giết rất nhiều Tử Linh, hẳn là cũng có công nhỉ?"

Vân Tiêu chần chờ một chút mới đáp: "Diệt sát Tử Linh xem như có công. . ."

Tô Vũ lại nói ngay: "Nếu ta lợi dụng Tử Linh giao chiến với cường địch, cuối cùng Tử Linh chết, cường địch cũng chết, vậy thì kết cục của ta cũng giống như Hà Đồ à?"

". . ."

Vân Tiêu không dám phán đoán bừa, lúc này, lão Quy đang nhắm mắt không thể không mở mắt ra, lão cũng có chút bất đắc dĩ, lão luôn cảm thấy hình như mình phạm phải sai lầm gì đó, có lẽ. . . lão vừa rước về một cục phiền toái lớn rồi.

Lão chậm rãi cất tiếng: "Lợi dụng Tử Linh đi giết người không tính là làm trái quy tắc, nhưng một khi Tử Linh xuất hiện lại không chịu rời đi. . ."

Tô Vũ chợt nhớ ra một chuyện, tò mò hỏi: "Đúng rồi đại nhân, chẳng phải sau ba ngày Tử Linh nhất định phải rời đi sao? Hoặc là nói, căn bản chúng không ra khỏi thành được, vậy Hà Đồ kia làm sao có thể dùng thân phận Tử Linh để tranh bá chư thiên?"

Cổ quái!

Lão Quy không nói gì.

Vân Tiêu vừa muốn nói chuyện thì đã bị lão Quy ngắt lời: "Vân Tiêu, dẫn hắn đi mau!"

Lời tới miệng Vân Tiêu đánh phải nuốt vào, nàng nhìn về phía Tô Vũ, lạnh lùng nạt: "Thứ không nên hỏi thì đừng hỏi! Hỏi lung tung làm cái gì!"

Kém chút đã hại ta nói ra!

Còn may lão đại kịp ngăn lại, quả nhiên, Nhân tộc hết sức gian trá, tiểu tử này thế mà lại bẫy ta lỡ lời.

Vân Tiêu thầm nghĩ.

Tô Vũ thì hơi tiếc nuối, xem ra có biện pháp đem Tử Linh ra ngoài, dĩ nhiên những người này không nói thì Tô Vũ cũng không hỏi.

Có điều chắc chắn Ma tộc đã biết.

Bằng không, sao họ có thể tiếp dẫn Viêm Ma trở về?

Được rồi, việc này tạm thời mình không cần quản, hôm nay vận khí không tồi, mặc dù trong Hồng Mông thành không có gì hết, lão Quy này cũng chưa chắc sẽ ra tay vì mình, nhưng ở thời khắc mấu chốt, triệu hồi cổ thành ra hù dọa một thoáng cũng được.

Dù sao đây cũng là cường giả Bán Hoàng!

Không ra tay cũng chẳng sao, chỉ cần đứng sau tạo thế thì đó chính là lá cờ lớn, kéo cờ lớn lên che mưa che gió cho mình thì Tô Vũ vẫn rất chuyên nghiệp.

Vân Tiêu kéo Tô Vũ nhanh chóng rời đi.

Chờ hắn đi rồi, lão Quy mới mở mắt, lão nhìn về phương hướng Tô Vũ rời khỏi, trong mắt mang theo vẻ nghi hoặc rõ rệt.

Tô Vũ thật sự không tầm thường.

Lão Quy đã quan sát huyết mạch chi lực của hắn, cũng không phải lực lượng đặc thù gì, nhưng Tô Vũ lại có thể hoàn thành Thực Thiết 72 Đúc, đây gần như là việc không có khả năng.

Thực Thiết 72 Đúc là tuyệt cường chi pháp của Thực Thiết nhất tộc.

Dù lấy huyết mạch cùng thiên phú của Thực Thiết tộc thì kẻ chân chính hoàn thành 72 đúc cũng là con số ít ỏi, thời đại bây giờ còn có Thực Thiết thú nào làm được hay không thì cũng khó nói, làm sao Tô Vũ lại có thể hoàn thành?

Còn nữa, hắn đã cải tạo đúc thân chi pháp như thế nào để thích hợp cho Nhân tộc tu luyện?

Còn cả thần văn chiến kỹ của hắn, vẽ ra thần văn chiến kỹ nhiều điểm sáng như thế thì hiển nhiên không hề tầm thường.

Kỳ thật còn rất nhiều thứ ở Tô Vũ đều khiến lão kinh ngạc.

Ngũ Hành thần quyết đã bị đứt đoạn truyền thừa, dù là Ngũ Hành tộc thì cũng không lưu giữ được trọn vẹn. Năm đó ngũ hành tách rời, Ngũ Hành thần quyết tách ra, thượng cổ Nhân Hoàng từng thu hồi môn công pháp này, xếp vào hàng ngũ cấm pháp.

Mặc dù Ngũ Hành thần quyết của Tô Vũ cũng chưa triệt để hoàn thiện, nhưng đáng ra Tô Vũ không nên học được mới đúng.

Nghi ngờ trong mắt lão Quy càng ngày càng nhiều, tiểu gia hỏa ấy quá kỳ quái.

Phía dưới lối đi, tiếng gầm gừ lại nổi lên!

"Lão Quy, để ta ra ngoài, ta phải khiến tên kia biết cái gì gọi là mạnh mẽ thực thụ!"

Lão Quy thở dài đầy bất đắc dĩ, dịu giọng an ủi: "Ngươi ấy, đánh mất trí nhớ rồi tính tình cũng trở nên nóng nảy, không còn thong dong như năm xưa nữa, chuyện nhỏ không quan trọng thôi, ngủ một giấc liền quên sạch ấy mà."

Chút chuyện bé tí ti!

Ngủ đi ngủ đi!

Ngủ thiếp đi rồi thì hết thảy đều không nhớ rõ nữa.

Lão bắt đầu nhắm mắt đi ngủ, mặc cho Hà Đồ đang giãy giụa muốn đánh vỡ lối đi dưới chân mình, Hà Đồ còn non lắm.

Phía dưới, Hà Đồ vùng vẫy một hồi không được, y khẽ hừ lạnh một tiếng, quay người tan biến.

Hàng loạt Tử Linh đi theo y về nơi xa.

Hà Đồ không giãy giụa nữa, lão Quy này quá mạnh, không sao hết, ta đi gọi người đến, cùng nhau chung sức đánh vỡ sự trấn thủ của lão Quy.

. . .

Trên đường trở về, Vân Tiêu lại dẫn Tô Vũ lượn một vòng.

Chạy khắp trời nam biển bắc!

Họ về bằng tuyến đường khác với lúc đi, Tô Vũ cũng không thèm để ý điều này, bây giờ hắn đã hiểu rõ Vân Tiêu chỉ là muốn chạy loạn, không liên quan tới đường đi nước bước gì hết, chỉ là nàng muốn dạo chơi ở bên ngoài thêm một lúc mà thôi.

Rất tốt!

Tối thiểu thì Tô Vũ có cơ hội hỏi thêm nhiều thứ để tìm hiểu một chút tình huống.

Tỉ như, khi đến Dục Hải bình nguyên, Tô Vũ lại hỏi: "Đại nhân, nơi này hết sức cổ quái, cường giả tiến nhập dễ dàng bị đẩy đi, vì sao lại vậy?"

Vân Tiêu cổ thành cách Dục Hải bình nguyên không xa.

Vân Tiêu quả nhiên biết rõ việc hắn hỏi, nàng thuận miệng đáp: "Năm xưa có một vị cường giả đã vẫn lạc ở đây, khi còn sống ông ta am hiểu dục vọng chi đạo, càng mạnh thì càng dễ dàng cộng minh với ông ta, sau đó bị bục vọng chi phối. Cho nên nơi này mới gọi là Dục Hải bình nguyên, đến Vĩnh Hằng thì phần lớn đều sẽ cố gắng né tránh nơi này."

Tô Vũ hiểu rõ, thì ra là thế.

Một vị cường giả tuyệt thế đã chết tại đây!

Đợi khi bay đến Tinh Thần hải, Tô Vũ lại hỏi: "Đại nhân, vậy tại sao Tinh Thần hải lại lơ lửng phù không?"

Quả nhiên Vân Tiêu cũng biết, nàng lại giải thích: "Có liên quan tới thượng cổ, năm xưa vốn Tinh Thần hải cũng chẳng phù không như bây giờ, sau này đạo lữ của một vị cường giả nói rằng biển ở dưới đất thì ngắm sao trời không đẹp, cho nên cường giả kia hao phí vô số năm tháng, cuối cùng dùng đại trận đem Tinh Thần hải phù không lên trên cao."

Đệch!

Tô Vũ chửi thầm, thế này mà cũng được à?

Là vị cường giả nào lại nhàm chán như vậy?

"Đại nhân, vậy vô số ngôi sao trên không kia là cái gì, vì sao cường giả bay lên cũng không bắt được những sao trời đó?"

Vân Tiêu cười đáp: "Cái kia à, đó không phải là sao trời, đó là khiếu huyệt, cái này từ thuở tuyên cổ đã có, nghe nói khi thành lập Chư Thiên chiến trường đã có không ít cường giả mệt chết, vẫn lạc, khiếu huyệt hóa thành sao trời, đó không phải sao trời thật sự."

Tô Vũ líu lưỡi, khiếu huyệt ư?

Khiếu huyệt lớn như sao trời ấy hả?

Đáng sợ quá, thật hay giả vậy?

Nghe ý tứ này thì có vẻ Vân Tiêu cũng chỉ nghe nói chứ không phải tự mình chứng kiến.

"Đại nhân, vì sao Chư Thiên chiến trường lại có định luật thiên tài gặp nhau?"

"Bởi vì Chư Thiên chiến trường vốn là sân thí luyện chế tạo cho thiên tài, khi đó, thiên tài của chư thiên vạn giới đều sẽ tới đây rèn luyện. Nếu mà trốn tránh thì còn gọi là thí luyện nữa sao? Cho nên thiên tài dễ dàng gặp nhau cũng là một loại quy tắc."

"Đại nhân, chẳng lẽ chư thiên vạn giới sống chung hòa bình thì không tốt sao? Vì sao cứ phải đại chiến?"

Bình Luận (0)
Comment