"Hỏi Nhân tộc nhà ngươi ấy!"
Vân Tiêu không khách khí nói thẳng: "Mười lần đại chiến thì có tới chín lần đều là Nhân tộc khởi xướng, sau nhiều lần như thế, một khi Nhân tộc có dấu hiệu quật khởi thì vạn tộc tự nhiên sẽ hấp thụ giáo huấn, diệt sát các ngươi!"
"Vậy vì sao không triệt để hủy diệt chúng ta trong lúc chúng ta hư nhược?"
"400 năm trước chẳng phải là lúc các ngươi suy yếu sao?" Vân Tiêu đáp: "Kết quả lại như thế nào? Nhân tộc luôn chuẩn bị không ít hậu chiêu, muốn hủy diệt triệt để là việc rất khó! Mà Chư Thiên chiến trường sẽ định kỳ phong bế, Nhân tộc ngươi sẽ nhân lúc đó chuẩn bị một lần nữa tro tàn lại cháy!"
Tô Vũ muốn cười, thực sự rất muốn bật cười.
Quả là Nhân tộc!
Giết cũng giết không được, mà không giết thì Nhân tộc sẽ lại xuất hiện.
Đại khái vạn tộc cũng muốn sụp đổ luôn rồi!
"Định kỳ phong bế, vậy bao lâu thì Chư Thiên chiến trường phong bế một lần?"
"Mấy ngàn năm hoặc trên vạn năm, không thống nhất."
Được rồi, còn sớm, lối đi Nhân cảnh mới mở ra mấy trăm năm mà thôi.
"Đại nhân, ngài có biết nhiều về Liệp Thiên các không?"
Vân Tiêu nhìn chung quanh, tán thưởng cảnh đẹp, cũng mặc kệ hắn hỏi cái gì, chỉ thản nhiên hùa theo trả lời: "Biết chứ, Liệp Thiên các. . . Khi Chư Thiên chiến trường phong bế, ngoại trừ một vài địa phương đặc thù thì nơi khác đều không thể sống. Liệp Thiên các ỷ vào Liệp Thiên bảng một mực bảo hộ một số người, cho nên xem như khách thường trú của nơi đây. Kỳ thật thánh thành cũng làm được, bất quá trong lúc phong bế, người sống thời gian dài đại khái đều biến thành người chết, cho nên thánh thành rất khó bảo hộ người ta sống đến lần Chư Thiên chiến trường mở ra tiếp theo, Liệp Thiên các mượn dùng Liệp Thiên bảng thì lại có thể."
"Liệp Thiên bảng là thần binh sao?"
"Đúng vậy."
Vân Tiêu bắt lấy một con cá lớn, nàng muốn ăn, dư quang liếc qua Tô Vũ lại có chút xấu hổ, ta đường đường là trấn thủ thánh thành, ăn cá rồi bị Tô Vũ thấy được thì phải làm sao bây giờ?
Tô Vũ nhìn nàng tóm cá lớn, hắn là hạng người tâm tư linh hoạt, sao có thể không đoán ra, thế nên vội vàng hỏi: "Đại nhân, ta hơi đói bụng, có thể nướng cá ăn không?"
". . ."
"Có thể!" Vân Tiêu khéo hiểu lòng người, vội vã gật đầu, dĩ nhiên là có thể nướng.
Tô Vũ cũng không nhiều lời, rất nhanh hắn đã dùng ngũ hành chi hỏa để nướng cá. Hắn suy nghĩ một chút lại dùng truyền thừa chi hỏa để nướng thêm một thoáng, loại thần văn thiên sinh này nướng đồ ăn hẳn là càng có mùi vị hơn chút.
Về chuyện gia vị gì đó thì không cần lo lắng, hắn bùng nổ thần văn chữ
“Mộc”, từng sợi lá xanh vờn quanh cá nướng, lá xanh tỏa ra mùi thơm ngát trong lành. Sau đó lại bùng nổ thần văn chữ “Thủy”, dùng Vô Căn chi thủy cọ rửa, Khoách Thần chùy vung vẩy, chấn động thịt cá, kình đạo và khẩu vị đều rất tốt.
Từng viên từng viên thần văn đều bùng nổ, khiến Vân Tiêu nhìn mà cũng hoa cả mắt.
Còn có thể ăn như thế sao?
Nàng nhìn về phía Tô Vũ, ánh mắt lộ ra vẻ hài lòng, không tệ, rất không tệ!
Có điều hình như Tô Vũ đang muốn nướng cho bản thân hắn ăn, ta phải làm sao bây giờ?
Nàng đang nghĩ ngợi thì Tô Vũ đã nướng cá xong, mùi thơm thập phần, hắn cười bảo: "Đại nhân, nếm thử một miếng đi. Ta ăn một mình cũng không ngon, nhiều người cùng ăn mới có hương vị."
"Ừm, vậy ta thử một chút!"
Vân Tiêu bất động thanh sắc, trong tay Tô Vũ lại xuất hiện một đôi đũa bạc, Vân Tiêu khó chịu cầm lấy gắp một miếng thịt cá… gắp một cái đầu cá cho vào miệng nhai nuốt, nàng khẽ gật đầu, "Cũng được, không tồi!"
Tô Vũ im lặng!
Ngươi là mèo sao?
Cái đầu to như thế mà ngươi nuốt trong một miếng luôn?
Vân Tiêu mới mặc kệ hắn, ngươi mời ta ăn, ta nếm thử một miếng, một miếng chính là nhiều như vậy đó, mùi vị thơm lắm!
Tô Vũ nghiêm trọng hoài nghi bản thể của Vân Tiêu là mèo!
Dù sao không phải người là được rồi!
Tô Vũ cũng mặc kệ chuyện này, nhìn nàng tỏ vẻ hài lòng, hắn bèn cười hỏi: "Đại nhân, Vân Tiêu thánh thành là do ngài xây sao?"
"Hợp lực cùng xây, năm xưa. . ."
Vân Tiêu khựng lại một chút, không tiếp tục nói rõ nữa mà là qua loa đáp: "Coi như là ta xây đi."
"Đại nhân, nghe nói trong cổ thành đều có một số bảo vật hoặc cơ duyên, ta cũng đã vào ở cổ thành một quãng thời gian, vì sao ta vẫn không gặp được những cơ duyên này?"
Cổ thành có cơ duyên rất lớn.
Có người gặp binh khí, công pháp, cũng có người nhặt được bảo bối, vì sao ta lại không có gì?
Đây là xem thường ta à?
Vân Tiêu nghe vậy thì thuận miệng đáp: "Đồ trong cổ ốc thánh thành có một phần là cường giả khi xưa vào ở lưu lại, một phần là trấn thủ Tử Linh giới có công nên được thiên địa ban thưởng! Ngươi không trải qua nên không biết, thường thì cách một đoạn thời gian Thiên Địa sẽ ban thưởng cho thánh thành, bao gồm cả trấn thủ giả như chúng ta cũng đều có ban thưởng, xem như. . . tiền lương mà các ngươi hay gọi đi! Dĩ nhiên, ngàn năm mới có một lần, nếu khi đó trong cổ ốc có người thì cũng sẽ được ban thưởng một chút, thành chủ cũng sẽ được hàng loạt ban thưởng."
Tô Vũ giật mình, còn phát tiền lương à?
Khó trách!
"Vậy các vị đại nhân trấn thủ ở đây vô số năm, hẳn là đã tích lũy được rất nhiều bảo vật?"
Vân Tiêu tùy ý đáp: "Xem như thế đi, bất quá đa phần đều đã tiêu hao! Có nhiều thứ không dùng được thì mới để dành đó."
"Vậy thiên địa ban thưởng này ở đâu ra?"
Tô Vũ nghi hoặc, Vân Tiêu lại cười nói: "Từ Tinh Vũ phủ đệ tới."
". . ."
Tô Vũ ngây ngẩn cả người.
Tinh Vũ phủ đệ?
Ban thưởng là từ Tinh Vũ phủ đệ?
Ý gì vậy?
Vân Tiêu giải thích: "Tinh Vũ phủ đệ, lão đại nói rồi mà ngươi không nghe thấy à? Trước có phủ đệ sau mới có Chư Thiên chiến trường, hết thảy đều là thành lập quay quanh Tinh Vũ phủ đệ. Hiện tại thiên địa ban thưởng hay bảo vật mà các ngươi nhận được cơ hồ đều là từ đó mà ra. Tinh Vũ phủ đệ. . . Nói là phủ đệ nhưng nó phức tạp hơn ngươi tưởng tượng nhiều! Sợ rằng năm xưa khi chúng ta vào đó cũng chưa từng tiến vào khu vực hạch tâm. Nơi này có lai lịch còn lớn hơn ngươi nghĩ!"
Tô Vũ vội hỏi: "Không phải là Cổ Hoàng phủ đệ sao?"
"Xem như thế đi!"
Vân Tiêu đáp qua loa: "Không nên hỏi nhiều, có một số việc chúng ta không nói, một mặt là vì không rõ ràng, một mặt là không thể nhiều lời. Chuyện liên quan đến Cổ Hoàng, nói nhiều sẽ không có chỗ tốt, tốt nhất là đừng nhắc tới, những cường giả này có lẽ đã chết rồi, có lẽ còn chưa chết, tóm lại, chư thiên vạn giới mang theo rất nhiều bí mật!"
Tô Vũ hít sâu một hơi, lại hỏi tiếp: "Đại nhân, vậy thì ta hỏi một chuyện khác, thượng cổ có rất nhiều vô địch sao?"
Ba mươi sáu thánh thành, ba mươi sáu vị vô địch, còn có cả Bán Hoàng!
Cường giả như vậy lại chỉ tới trấn thủ Tử Linh giới.
Vân Tiêu đáp: "Cũng được, nói nhiều thì không nhiều, chúng ta cũng xem như cường giả thời kỳ đó, không phải cường giả thì không có tư cách tới trấn thủ một giới! Mặt khác, năm xưa chúng ta không biết mình lại mạnh như vậy, thời gian quá lâu, chúng ta cũng chỉ biết tu luyện, rèn luyện chính mình, cho nên năm đó chúng ta đều cường đại hơn nhiều!"
Nói đến đây, cổ thành đã xuất hiện trước mắt.
Vân Tiêu có chút lưu luyến không rời!
Thật ra nàng không muốn trở về.
Thôi được rồi, trở về thì trở về vậy, không thể hao tổn Tô Vũ đến chết trong một lần được, từ từ lại tìm cơ hội ra ngoài sau.
Nàng mang theo Tô Vũ tan biến nhanh chóng, bên tai Tô Vũ truyền đến thanh âm của nàng: "Tốt nhất là ngươi hãy đi tới Vũ Hồng thánh thành một chuyến. Vũ Hồng đã sắp hết chịu nổi rồi, Hồng Mông thành không cần ngươi gánh chịu quá nhiều tử khí, Vũ Hồng lại cần ngươi trợ giúp."
Tô Vũ gật gật đầu, ta hiểu rõ!
Lại nói, ta còn định đi tìm Thiên Diệt kia kìa.
Nếu ta tới Vũ Hồng cổ thành, thì số lượng tử khí mà ta tiếp nhận đã tương đối nhiều, vậy ta còn có thể đi tìm Thiên Diệt được nữa sao?
Thiên Diệt hẳn là không sao đâu nhỉ?
Ừm, có lẽ. Ta thấy Thiên Diệt hết sức có tinh thần, không hề có dấu hiệu sẽ xảy ra chuyện gì.