Cách đó không xa, Thiên Diệt mở to con mắt nhìn Tô Vũ cùng Vân Tiêu vào thành, trong mắt hắn ta tràn đầy khát vọng cùng chờ mong.
Ta muốn đi ra ngoài!
Ta không muốn ở lại địa phương quỷ quái này thêm nữa!
Không sợ gian khổ, chỉ sợ so sánh, hai tên khốn kiếp Tinh Hồng và Vân Tiêu thật quá đáng, quá kích thích lòng người!
Nếu không phải hai người bọn họ lượn lờ ra khỏi thành thì Thiên Diệt cảm giác mình vẫn còn có thể nhịn.
Nhưng mà hai tên này đều được ra ngoài mà chỉ mỗi ta không thể đi được.
Ta không phục!
Tô Vũ là đồ đệ của ta, vì sao không tới cứu ta?
Ta truyền cho ngươi hô hấp pháp, chấn động pháp, ngươi đều quên hết rồi sao?
Làm người há lại có thể vô lương tâm như vậy?
. . .
Tô Vũ trở về.
Bên ngoài, từng tòa cổ thành giăng đầy bao trùm thiên địa.
Cửu giới bị áp chế không ngóc đầu lên được. Không, không phải là bị áp chế mà là bị quây lại, ba mươi lăm tòa cổ thành bao vây toàn bộ lối vào Cửu giới, cường giả của Cửu giới cũng muốn khóc luôn rồi, tuyệt đối đừng đánh nhau a!
Đánh nhau thì cũng đừng đánh tới trong nhà của bọn ta!
Quá nguy hiểm!
Làm hàng xóm của Tinh Hồng cổ thành thật sự là cần có dũng khí và lực lượng.
Tô Vũ đi ra khỏi Vân Tiêu cổ thành, vừa ra cửa, trong hư không đã vang lên tiếng long ngâm chấn thiên, trên không trung cổ thành lúc bấy giờ, vài đầu Cự Long bay lượn, một tôn Kim Long khí tức cường đại hơi kiêng kỵ nhìn lướt qua cổ thành.
Mắt rồng to lớn nhìn về phía Tô Vũ, thanh âm chấn động bốn phương.
"Tô Vũ, từ xưa đến nay Tinh Thần hải là lãnh địa của Long tộc ta! Long tộc không muốn sinh sự với liên minh cổ thành, thế nhưng Tinh Hồng cổ thành phải dời xa khỏi Tinh Thần hải, không được dừng chân tại nơi này nữa!"
Một khi ở lại Tinh Thần hải thì Tinh Thần hải liền có nhiều hơn một phe thế lực, điều này sẽ xung đột với ích lợi của Long tộc.
Cho nên, dù đối phương có tượng đá hậu thuẫn thì Long tộc vẫn phải đứng ra yêu cầu Tô Vũ bỏ đi ý niệm này.
Tô Vũ bật cười, đoạn nói: "Vị cường giả Long tộc này nói đùa rồi, lịch sử của Tinh Hồng cổ thành còn xa xưa hơn Long tộc các ngươi, Tinh Thần hải sao lại thành địa bàn của Long tộc rồi? Huống chi, ta muốn dọn đi hay không không thuộc quyền quyết định của ta, ngươi nói với ta cũng vô dụng, có cần ta gọi trấn thủ đại nhân ra tâm sự với các ngươi không?"
Kim Long nọ xoay quanh vùng trời, âm thanh như hồng lôi: "Tô Vũ, Long tộc cũng có Vĩnh Hằng, cũng có Bán Hoàng! Ngươi cắm rễ ở đây chính là muốn tranh phong với Long tộc, Long giới không thể di chuyển, cổ thành lại có khả năng, chẳng qua là di chuyển mà thôi, lẽ nào ngươi muốn đối địch với Long tộc?"
Tô Vũ bĩu môi, rất nhanh lại cười nói: "Cường giả Long tộc cứ nhét chữ vào miệng ta làm gì, ta không có ý đó! Thế này đi, ta nói cũng không tính là gì, ta sẽ giúp ngươi chuyển lời tới các vị trấn thủ cổ thành, như vậy là ổn rồi chứ? Các ngươi cũng không thể bức ta đưa ra quyết định một mình được, trấn thủ không dịch chuyển, ta còn có thể cưỡng ép bọn họ dọn nhà à?"
Nói đến đây, Tô Vũ đổi giọng khuyên nhủ: "Có một số việc mọi người nên hòa khí sinh tài, đừng vì một chút chuyện nhỏ mà làm to việc. Chẳng lẽ vô duyên vô cớ Long tộc lại đi trêu chọc mấy chục vị vô địch, thật sự muốn đánh một trận hay sao?"
Tô Vũ cười ha hả: "Ta nói thẳng, mong Long tộc chớ để ý, tốt nhất mọi người hãy thương lượng với nhau, không lẽ vì một chút chuyện nhỏ mà định bùng nổ cuộc chiến vô địch? Không cần phải vậy, vả lại chuyện này bàn sau đi, tốt xấu gì cũng chờ ta thống nhất cổ thành cái đã, lỡ như không thể thống nhất thì lời ta nói cũng không tính, đúng không?"
Dứt lời, Tô Vũ liền bay lên trời, lớn tiếng hỏi: "Ta vừa nhận lệnh của trấn thủ đứng đầu ba mươi sáu thành, Hồng Mông đại nhân, đến tiếp quản Vũ Hồng thánh thành! Thành chủ Vũ Hồng thánh thành có đó không?"
"Ta thì sao?"
Ngay lập tức, một thanh âm buồn bực, ai oán, phức tạp, u oán, thương cảm. . . liền vang lên.
Là Thiên Diệt!
Ta thì sao?
Tại sao lại là Vũ Hồng?
Còn chưa tới lượt ta sao?
Tô Vũ hơi chột dạ, hắn chắp tay về phía cổ thành bên kia, có điều lại thấy chuyện ngoài ý muốn.
Trên cổ thành, giữa không trung, Thiên Hà thành chủ đang huyền không tọa trấn, nhưng mà người hắn ta lại thấm đầy máu là có chuyện gì?
Tô Vũ không quản thêm nữa, có thể là tu luyện xảy ra vấn đề chăng?
Hắn không để ý tới Thiên Hà, mà là tươi cười nói với Thiên Diệt: "Thiên Diệt đại nhân xin chờ một lát, Vũ Hồng thánh thành là do Hồng Mông đại nhân lệnh cho ta tiếp quản, trước giải quyết bên này đã lại nói. Vũ Hồng thành chủ có đó không?"
Lúc này, trong một tòa thành cổ, một con mãnh hổ đen lao ra. . .
Tô Vũ sửng sốt nhìn nó, đại lão hổ?
Nghe tên Vũ Hồng thánh thành, hắn còn tưởng rằng chủ nhân là nữ tử, chẳng lẽ không phải?
Hay đây là cọp cái?
Không nhìn ra.
Còn nữa, đây là chủng loại lão hổ nào nhỉ, đen thui à!
Đen đến mức khiến cho người ta ở trong đêm tối chắc chắn sẽ không thấy được!
Mãnh hổ kia lao ra, dáng vẻ cực kỳ uể oải, mở miệng nói: "Tô thành chủ muốn tới tiếp quản thành này sao? Vậy thì không còn gì tốt hơn."
Vũ Hồng cổ thành đã sắp không gượng nổi.
Điểm này kỳ thật bây giờ Tô Vũ đã nhìn ra.
Con hổ này không phải là Hắc Hổ, mà là nó bị tử khí vờn quanh, dẫn đến tử khí nồng đậm, sắp ngỏm tới nơi nên mới đen thành dạng này.
Về phần hiển hiện bản thể, có lẽ là muốn hóa thân hình người cũng không đủ sức.
Tình trạng nghiêm trọng như vậy sao?
. . .
Mà vào thời khắc này, hư không chấn động, từng tôn cường giả hiển hiện.
Có người truyền âm nói: "Tô Vũ tiếp quản thành nào thì tượng đá thành đó liền có thể ra khỏi thành tác chiến, những thành mà hắn không tiếp quản liệu có tượng đá nào ra ngoài tác chiến không? Chư vị, có cần ngăn cản hắn không? Dĩ vãng rất tốt, chủ nhân cổ thành không được ra khỏi thành, bây giờ Tinh Hồng cùng Vân Tiêu đều lần lượt rời đi, nếu thêm mấy tôn tượng đá nữa thì toàn bộ Chư Thiên chiến trường sẽ biến đổi thế cục!"
Bốn phía có hàng loạt cường giả tụ đến.
Mắt thấy Tô Vũ muốn bay về phía Vũ Hồng cổ thành, lại có người truyền âm nói: "Tô Vũ mới là nhân tố giải phóng chiến lực tượng đá, giết Tô Vũ sẽ xong hết mọi chuyện, dĩ nhiên, lúc này ra tay khẳng định sẽ phiền phức và nguy hiểm, nhưng một khi thật sự để Tô Vũ thả ra những thượng cổ tượng đá kia thì chư thiên vạn giới sẽ sản sinh ra thêm một phương thế lực không bị khống chế, đừng quên, dù sao Tô Vũ cũng là Nhân tộc!"
Nhân tộc không phải thứ gì tốt lành.
Tuần hoàn ác tính!
Nhân tộc yếu thế thì sẽ bị vạn tộc áp bách, Nhân tộc mạnh mẽ liền đi trả thù, trả thù xong, vạn tộc lại ngủ đông tìm cơ hội để đáp trả. . .
Đây chính là luân hồi!
Một lần lại một lần, vạn tộc thủy chung đều chọn cách áp bách Nhân tộc, mà Nhân tộc cũng một mực lựa chọn trả thù.
Bây giờ, Tô Vũ cũng là Nhân tộc.
Nhân tộc đã đủ cường đại, nếu liên minh với đám tượng đá này thì về sau Nhân tộc sẽ càng khó đối phó hơn!
Giết Tô Vũ?
Giết hay không đây?
Không giết, lỡ như liên minh thật sự thành thì phải làm sao, trước đó còn chuẩn bị để thành chủ những cổ thành khác quấy rối, nhưng hiện tại Vân Tiêu và Tinh Hồng lần lượt xuất hiện uy hiếp bốn phương, những thành chủ kia vốn dựa vào tượng đá, nào dám nói thêm cái gì.
Không thấy thành chủ Trường Bình và Sơn Khải đều bị đánh thảm rồi hay sao?
Chỉ nói vài câu mà thiếu chút nữa đã bị đánh chết, còn là bị tượng đá đích thân xử lý, như vậy thì còn ai dám nói lung tung nữa?
Đến lúc này, vạn tộc không thể không nổi lên mặt nước.
Từng tôn vô địch hiển hiện.
Hơn một tháng trước mới bạo phát một cuộc chiến, vô địch đã chết không ít, hôm nay, kỳ thật vô địch không hề muốn tới, nhưng mà họ không thể không lộ diện.
Tô Vũ cũng hơi cả kinh!
Ta đệt!
Đáng giá sao?
Vạn tộc có phải quá cấp thiết rồi không?