Thiên Diệt hiểu, dĩ nhiên những người khác đều hiểu, nhưng Thiên Hà chính xác đã nói ra tâm tư của mọi người.
Lúc này, Trường Bình thành chủ đã đắc tội Tô Vũ trước đó cũng mang dáng vẻ máu me khắp người, tằng hắng một cái, lên tiếng nói: "Tô thành chủ, chúng ta cũng muốn vì bản thân mà sống, nhưng một số thời khắc lại chỉ đành thân bất do kỷ!"
Gã thổn thức nói: "Chúng ta bị tử khí tra tấn, khuyết thiếu Thiên Nguyên khí, cổ thành không có Thiên Nguyên thánh địa, Thánh địa đều nằm trong tay các cường tộc. Chúng ta muốn có Thiên Nguyên khí cũng rất khó khăn, đừng nói chứng đạo gì cả, có thể duy trì tử khí không ăn mòn đã là tốt lắm rồi!"
"Thần tộc nguyện ý cung cấp Thiên Nguyên khí cho chúng ta, để cho chúng ta làm chó. . . đến mức độ ấy, chúng ta cũng chỉ muốn sống tiếp!"
Gã thở dài, "Có lẽ Tô thành chủ cảm thấy khinh thường, cảm thấy chúng ta quá mức tầm thường, không có tôn nghiêm. Nhưng đám người chúng ta có kẻ còn gánh chịu sứ mệnh truyền thừa chủng tộc! Ta đến từ Vẫn Mộc nhất tộc, bộ tộc này chỉ còn mỗi ta là sống tiếp được! Năm đó khi giới vực phá diệt, ta là sinh linh duy nhất có thể thoát đi, nếu ta chết, Vẫn Mộc liền triệt để biến mất ở chư thiên vạn giới!"
Gã nói rất bất đắc dĩ: "Cho nên, ta muốn tiếp tục sống, dù chỉ là sống sót tầm thường, dù chỉ là làm chó cho người ta, nhưng chỉ cần có thể cho ta sống sót thì chuyện gì cũng có thể, bởi vì ta phải gánh vác sứ mệnh truyền thừa! Chư thiên vạn giới trôi qua vô số năm, nhiều Cổ tộc đã phá diệt, tan biến trong dòng sông lịch sử, ta không muốn Vẫn Mộc cũng trở thành chủng tộc chỉ còn ghi lại trên sử sách!"
". . ."
Từng vị thành chủ đều đang trầm mặc.
Không có cường giả đại tộc nào đến đây đảm nhiệm vị trí thành chủ.
Thành chủ ít nhất cũng là Nhật Nguyệt cửu trọng, đến mức độ ấy sao lại có vị Nhật Nguyệt cửu trọng nào nguyện ý đi tìm cái chết?
Cũng không phải là không có đường sống khác!
Họ đều đến từ tiểu tộc hoặc là chủng tộc đã phá diệt, có vị năm xưa là tộc trưởng tiểu tộc hoặc là cường giả đệ nhất trong tộc.
Cường giả đến từ cường tộc như Hắc Ám Ma Long là chuyện cực hiếm thấy.
Ngay cả Hắc Ám Ma Long cũng bởi vì trở mặt với Long tộc nên mới đi làm thành chủ, mà cũng chính vì thế nên cường giả Long tộc mới chướng mắt các vị thành chủ như vậy.
Lúc trước Đạo Thành và Cửu Huyền đi vào cổ thành, đối đãi Thiên Hà với thái độ từ trên cao nhìn xuống liền có thể biết một ít. Thiên Hà là Nhật Nguyệt cửu trọng, trong mắt chúng cũng không tính là gì, một người sắp chết mà thôi!
Tô Vũ nhìn về phía bốn phương, cười nói: "Chư vị, Thiên Hà thành chủ, vì sao đều nghĩ ta là kẻ xấu xa, có thù tất báo? Ta là loại người này sao?"
Đúng!
Không sai!
Ngươi không cần giải thích, cũng đừng có giả vờ, ngươi chính là người như thế!
Từ khi Tô Vũ xuất hiện tại Chư Thiên chiến trường đến nay, người đắc tội ngươi chẳng được mấy ai có kết cục tốt.
Ngươi còn dám nói ngươi không xấu xa?
Thiên Hà cười đáp: "Không phải là ý này, nhưng dựa theo ta nghĩ thì một khi liên minh thành, trước sau gì cũng phải có người làm nòng cốt, nói thật, Tô thành chủ thiên tư trác tuyệt, chúng ta đều biết rõ. Sau lưng Tô thành chủ có ba tôn Bán Hoàng, nếu Tô thành chủ không làm minh chủ thì chúng ta cũng không dám, lại càng không gánh vác được! Nhưng nếu Tô thành chủ làm minh chủ lại không cho chúng ta một lời thẳng thắn thì trong lòng chúng ta sẽ có lấn cấn!"
Tô Vũ nhìn chằm chằm vào Thiên Hà, hắn và Thiên Hà thành chủ cũng xem như quen biết đã lâu, lúc trước vẫn là vị này đưa mình đi tới chỗ Thiên Diệt.
Vị này cũng có thông đồng với Hạ Long Võ.
Hiện tại Thiên Hà nói ra những lời mới rồi xem như đang nâng đỡ mình.
Tô Vũ mỉm cười, thẳng thắn đáp: "Nếu Thiên Hà thành chủ đã nói vậy thì ta cũng không quanh co lòng vòng nữa, chuyện cũ năm xưa sẽ không truy cứu! Trước kia là trước kia, không có quan hệ gì với ta! Các ngươi được Thần Ma giúp đỡ cũng tốt, có thù với Nhân tộc cũng được, khi đó chưa hẳn đã có Tô Vũ này tồn tại! Mà chúng ta là thánh thành liên minh chứ không phải Nhân tộc liên minh, có lẽ các ngươi có thù với Nhân tộc, ta không quan tâm, chỉ cần không có hiềm khích với thánh thành của ta là đủ!"
"Ta là Tô Vũ, thành chủ của thánh thành chứ không phải khai phủ chi chủ Nhân tộc Tô Vũ!"
Tô Vũ nghiêm mặt nói: "Trong các ngươi có lẽ có người ôm huyết hải thâm cừu với Nhân tộc. Dù có muốn báo thù thì ta cũng không ngăn cản! Thế nhưng, dù sao ta cũng là Nhân tộc nên không thể tàn sát kẻ yếu Nhân tộc, không thể tàn sát quân sĩ Nhân tộc. Ngươi có thù, cừu nhân của ngươi tối thiểu cũng là Nhật Nguyệt thậm chí là vô địch. . . Ngươi đi báo thù thì đấy là chuyện riêng của ngươi, thế nhưng nếu tàn sát kẻ yếu, ta sẽ chướng mắt, vô phương khoan dung!"
Tô Vũ lại nói tiếp: "Nếu có một ngày kia, thánh thành liên minh và Nhân tộc giao chiến, đại binh đụng nhau. . . Vậy thì lời hôm nay coi như ta chưa nói!"
Hắn nhìn về phía tất cả mọi người, cất cao giọng: "Không chỉ chư vị thành chủ mà bao gồm cả cư dân cổ thành cũng vậy. Tô Vũ này cái khác thì không cho được nhưng một chút đồ vật cơ sở thì ta có thể cung cấp, chỉ cần mọi người có bảo vật, tinh huyết, tối thiểu nhất ta có thể cung cấp Thiên Nguyên khí cho mọi người!"
Tô Vũ tươi cười nói: "Cái khác thì ta không có, Thiên Nguyên khí lại nắm giữ khá nhiều. Ta có thể hối đoái với Liệp Thiên các, thậm chí là Phệ Thần Cổ giới. Các ngươi muốn tìm Thiên Nguyên khí có lẽ sẽ hết sức phiền toái, đối với ta lại chẳng là gì. Phệ Thần Cổ giới dư dả Thiên Nguyên khí tới độ làm người ta đỏ mắt."
Hắn giơ Cục lông nhỏ lên, cười ha hả: "Đây là Thái tử của Phệ Thần tộc, ngày đó Cổ giới mở ra, chắc hẳn chư vị đều thấy được gốc Thiên Nguyên cổ thụ khổng lồ không cách nào tưởng tượng nổi kia rồi. Mà Phệ Thần Thái Tử tùy thời đều có thể trở về Cổ giới! Cho nên cứ yên tâm, ta có rất nhiều Thiên Nguyên khí!"
". . ."
Cục lông nhỏ nửa ngủ nửa tỉnh, yên lặng xem Tô Vũ diễn thuyết.
Hương Hương đúng là giỏi lừa gạt nha!
Lại nói, ta biết làm sao để về nhà à?
Ta không biết mà!
Cục lông nhỏ đầy bụng ủy khuất, ta thật sự không biết, Đại Đại ra ngoài rồi mà cũng không tới tìm ta, còn không nói cho ta biết làm sao để về nhà, người còn dám nói ta tùy thời có về đó, buồn cười, ngay cả nhà ở đâu ta còn không rõ kia kìa.
Trở về cái gì!
Đương nhiên, đại khái sẽ không ai tin lời nó!
Nói đùa cái gì, hai vị Phệ Thần cổ tộc kia vì vị Thái Tử gia này mà tự mình ra tay giết chết tam thế thân của Ma Hoàng, đương nhiên là họ vô cùng coi trọng vị Thái Tử này rồi. Tô Vũ nói Cục lông nhỏ có khả năng tùy thời trở về Cổ giới, hiển nhiên mọi người đều tin răm rắp.
Đâu chỉ thành chủ, mà những tượng đá kia đều tin.
Dù sao đây cũng là truyền nhân duy nhất của Phệ Thần tộc, hai vị Bán Hoàng chắc chắn sẽ bảo vệ chặt chẽ.
Có lẽ họ đã lưu lại trên người Cục lông nhỏ tiếp dẫn chi thuật gì đó để nó có thể trong nháy mắt liền trở về bản giới.
Lúc này, mọi người đều dồn dập nhìn về phía Cục lông nhỏ, có kẻ kiêng kị, có kẻ vui mừng. Nếu không phải cùng một bọn thì sẽ sợ hãi, nhưng nếu là cùng một bọn thì tức là người trong nhà rồi.
Hậu duệ của hai vị Bán Hoàng!
Đại khái đây là hậu duệ của Bán Hoàng có thân phận tôn quý nhất vạn giới đi?
Hậu duệ của Bán Hoàng khác nhiều nhất cũng chỉ có một vị trưởng bối là Bán Hoàng mà thôi, Cục lông nhỏ lại có tận hai vị!
Đây chính là một tòa núi lớn!
Hiện tại, những thành chủ kia lại càng thêm an tâm, bây giờ bọn hắn cần thuốc an thần, nhất là những thành chủ do Thần Ma đại tộc nâng đỡ thì lại càng cần hơn.
Bọn họ đang rối não cân nhắc việc gia nhập liên minh, xem xem rốt cuộc là nên nghe lời Tô Vũ hay nghe theo Thần Ma?
Tóm lại phải xem lợi ích, xem quyền trọng.
Người nào cho nhiều lợi hơn, đi theo người nào an toàn hơn, bọn hắn liền nguyện ý nghe kẻ đó.