Lúc bấy giờ, Tô Vũ khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên hắn truyền âm: "Chư vị thành chủ, dù có thông đồng với Thần Ma Tiên Long thì cũng không sao cả, nói cho bọn hắn biết chỉ cần cho đủ chỗ tốt thì hết thảy đều có khả năng thương lượng. Khi bán tình báo cứ nói cho ta biết trước một tiếng là được. Dĩ nhiên, nếu trộm làm chuyện này. . . đối phó với loại người như thế thì ta vẫn rất có kinh nghiệm!"
Tô Vũ cười hết sức xán lạn, các vị thành chủ khác lại thấy lòng hơi hơi phát lạnh.
Lời kia vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sẽ hoài nghi lẫn nhau.
Bán đứng Tô Vũ. . . Có lẽ người khác không làm nhưng lại bị đem đi bán thì sẽ phiền toái!
Tô Vũ tươi cười, tiếp tục truyền âm: "Không có việc gì, Thần Ma đại tộc cũng không phải vạn năng, lừa chúng cũng không sao, không có chúng thì nào có Tô Vũ hôm nay, thiếu tài nguyên cứ đến tìm bọn họ! Họ có nhiều tiền lắm, lần trước ta lừa nhiều đồ tốt như vậy, đến bây giờ còn chưa dùng hết kia kìa!"
Mọi người không phản bác được.
Ngươi lợi hại!
Không nói thì tất cả mọi người cũng suýt quên cái tên này là phường lừa đảo chuyên nghiệp.
Hắn đã lừa Thần tộc cả một đống tài nguyên lớn.
Tô Vũ không truyền âm nữa mà mở miệng nói: "Tất cả mọi người là châu chấu trên một sợi dây thừng, ta nghĩ tất cả mọi người đều hiểu rõ chúng ta có địa vị hay không, sống có được hay không, kỳ thật không dựa vào chúng ta mà phải xem các vị trấn thủ đại nhân! Nhưng hiện tại chư vị trấn thủ đại nhân đang lao tâm phí sức đè ép lối đi Tử Linh, có vị đại nhân đã có dấu hiệu kiệt sức, đừng quên mục tiêu căn bản của chúng ta vẫn là giúp các vị trấn thủ đại nhân giữ vững lối đi!"
Tô Vũ lớn tiếng nói: "Mà biện pháp tốt nhất để giúp chính là gánh chịu càng nhiều tử khí! Mọi người có thực lực mạnh mẽ, cư dân nội thành càng nhiều, trong thành càng ít hỗn loạn thì mới có thể giúp được các đại nhân!"
Hắn chắp tay với mấy tượng đá, "Mà các đại nhân cũng biết nếu chúng ta mạnh mẽ hơn, làm thành chủ lợi hại hơn thì cũng có thể giúp họ gánh vác càng nhiều! Ích lợi của chúng ta là thống nhất! Điều truy cầu đều giống nhau!"
"Chúng ta cần tương trợ lẫn nhau chứ không phải mạnh ai nấy sống.”
"Các trấn thủ đại nhân không sợ chúng ta cường đại lên, bởi vì chỉ khi càng cường đại thì chúng ta có thể chết chậm đi một chút, miễn bớt việc gia tăng thực lực cho Tử Linh giới! Chúng ta mạnh lên, chẳng lẽ ai còn muốn giết chết các vị trấn thủ đại nhân rồi thay vào đó à?"
Tô Vũ cười ha hả: "Ngớ ngẩn! Trấn thủ đại nhân có nỗi khổ giữ vững lối đi, vài vạn năm, mấy chục vạn năm đều không thể động đậy, ai có thể hiểu được những khổ sở mà họ chịu? Ai nguyện ý kế tục? Ta nghĩ nếu các ngươi nguyện ý thì mấy vị đại nhân sẽ rất tình nguyện! Cho nên chúng ta không tồn tại bất kỳ xung đột nào, bao gồm cả mặt lợi ích!"
Lời này vừa nói ra, đám tượng đá vốn im lặng không lên tiếng lại bỗng nhiên có một vị mở miệng: "Tô Vũ, ngươi nói rất đúng. Chúng ta không lo lắng các ngươi mạnh lên, chúng ta còn rất mong chờ các ngươi mạnh hơn! Cho nên chỉ cần nằm trong quy tắc, chúng ta đều nguyện ý giúp các ngươi cường đại hơn, kéo dài tuổi thọ, chẳng ai muốn các ngươi chết sớm rồi hóa thành Tử Linh cả!"
Tô Vũ mỉm cười tiếp lời: "Đại nhân nói phải! Cho nên thánh thành liên minh trong mắt ta là liên minh vững chắc nhất! Còn bền chặt hơn cả Thần tộc, Tiên tộc, Nhân tộc! Trừ phi có một ngày có người thoát ly được thân phận Hoạt Tử nhân, khi đó có lẽ mới không đồng lòng với chúng ta nữa, trước lúc ấy thì tất cả mọi người đều sẽ nhất trí một lòng!"
"Quá khứ đều đã đi qua! Tương lai mới chỉ bắt đầu mà thôi!"
Tô Vũ cất cao giọng: "Ta hi vọng mọi người ngày càng trở nên lợi hại. Nhưng bây giờ chư vị đều đang bị tử khí áp chế, đừng nói mạnh lên, mọi người có thể còn sống đã coi như may mắn! Kể từ hôm nay, chúng ta cần sáng tạo hết thảy cơ hội để tăng cường thực lực. 36 thánh thành thống nhất chế độ, thống nhất điều kiện! Vào thành thì phải thu phí, phòng ốc khác nhau sẽ thu phí khác nhau, mở tiệm cũng tính phí, tình báo phải được thống nhất, chế độ cũng như thế. . ."
Tô Vũ nói: "Trước kia mọi người không dám! Ma tộc tới thì cứ mặc sức mà vào, không ai dám cản! Thần tộc tới, vậy thì cứ tùy ý mà bước vô. Nhưng hiện tại mọi chuyện đã khác, chúng ta không sợ! Muốn vào thành, được, chỉ cần giao tiền là có thể. Muốn mở cửa hàng, được luôn, chỉ cần giao tiền là xong. Không có tiền thì đừng ra khỏi thành, hãy hóa thành cư dân mà gán nợ!"
"Nếu chúng ta đồng lòng thì có tộc nào dám đến gây chuyện? Chúng ta có thể tùy ý tiến vào Thần giới không? Có thể tùy tiện đi vào Ma giới không? Vì sao họ không cho chúng ta tùy ý tiến vào nơi ở của họ, mà thánh thành chính là nhà của chúng ta, là nơi ở của chúng ta, chúng ta lại cho họ muốn tới thì tới muốn đi thì đi?"
"Những cơ duyên trong cổ ốc dựa vào cái gì phải cho họ miễn phí? Muốn vào đều được, chỉ cần giao tiền, phòng ở các vòng khác nhau thì giá tiền không giống nhau!"
"Chúng ta có thể lấy tiền đi mua Thiên Nguyên khí, đi mua vật gánh chịu, đi mua hết thảy những thứ giúp chúng ta mạnh lên!"
Tô Vũ lớn tiếng thuyết minh: "Thánh thành tuy mạnh, nhưng chúng ta vẫn cần mạnh hơn nữa! Không nắm quyền mà sự tình gì cũng đều ỷ vào trấn thủ đại nhân, các đại nhân là chỗ dựa của chúng ta chứ không phải bảo mẫu. Khi người khác lấy lớn hiếp nhỏ, dùng vô địch khi nhục chúng ta, vậy các vị đại nhân chính là định hải thần châm của chúng ta!"
"Nhưng nếu là trường hợp khác thì chúng ta hãy tự mình giải quyết, dưới vô địch chẳng lẽ chúng ta không bằng người khác được sao?"
Tô Vũ cười nói: "Chư vị, Tô Vũ này không nói lời thừa, người nào lập công nhiều, làm việc tốt, ta có thể gánh chịu tử khí vì kẻ đó một thời gian, để cho hắn đi đột phá, đi tấn cấp, thậm chí ta còn có hai kiện vật gánh chịu do Nhân tộc bồi thường, đủ để một người chứng đạo thành công! Chúng ta chứng đạo, vạn tộc sẽ đến ngăn cản à? Ngoại trừ ta, các ngươi đều không phải Nhân tộc, vạn tộc mà lại tới cản sao? Không đâu, bởi vì chúng ta có Bán Hoàng, có trấn thủ, vạn tộc không dám, cũng sẽ không vì giết chúng ta mà đắc tội 35 vị cường giả vô địch cảnh!"
"Đây chính là cơ hội của các ngươi, đồng thời cũng là cơ hội của ta. Các ngươi phải mạnh thì ta mới được lợi."
Hắn nói đến đây, có người nhịn không được nuốt nước miếng, "Tô thành chủ, vật gánh chịu rất trân quý, chính ngươi cũng cần mà. . ."
Tô Vũ cười xòa, "Thứ này nói quý thì rất quý, nói không đáng tiền thì cũng không tính là gì! Vừa nãy Hồng Mông đại nhân đánh nát hai thế thân của gã Long tộc kia, ta đã thấy được một kiện vật gánh chịu xuất hiện. Nếu chư vị tin được ta thì kể cả kiện vật gánh chịu này ta đều mang tới cho chư vị, xem như ban thưởng đầu tiên của liên minh! Lần trước, ta nói sẽ đưa ra hai vật gánh chịu, Thiên Hà và Thanh Hồ thành chủ đều đã lấy được rồi! Tô Vũ này nói lời nào với người nhà thì sẽ giữ lấy lời ấy! Kẻ địch thì chỉ có giết người tru tâm!"
Đến lúc này, mặc kệ là tình nguyện thật sự hay là giả vờ, hết thảy thành chủ đều dồn dập bay ra khỏi cổ thành, khom người hô lớn: "Chúng ta nguyện góp sức vì minh chủ!"
Tô Vũ cười ha hả đáp: "Không, là vì các vị trấn thủ!"
Tô Vũ cũng khom người ôm quyền đáp lễ, đoạn nói: "Từ hôm nay, thành chủ ba mươi lăm thành nhất định sẽ gắng sức vì chư vị trấn thủ, ra sức vì chư thiên, chung nhau kìm hãm Tử Linh giới, không cho Tử Linh phạm tới chư thiên!"
". . ."
Mấy vị tượng đá yên lặng nhìn hắn.
Tiểu tử này dối trá vô cùng.
Nhìn coi, ngươi đang đắc ý, rõ ràng là đã sung sướng đến độ cười lộ hết cả răng, ấy vậy còn nhất định phải kéo chúng ta ra để đánh bóng.
Cái gì mà gắng sức vì chúng ta? Lúc ngươi nói vậy, có tự đặt tay lên tim không? Tự ngươi có tin được những gì ngươi diễn thuyết không?