Rất nhanh, tin tức đã lan truyền toàn bộ Nhân cảnh.
Chuyến đi tới Tinh Vũ phủ đệ 10 năm một lần sắp bắt đầu, dựa theo tình huống trước đây, vốn dĩ từ vài tháng trước đó đã nên chuẩn bị danh sách, bất quá năm nay Nhân cảnh biến động quá nhiều, cao tầng không có thời gian lo cho việc này.
Đã sắp đến năm 352 An Bình lịch, cũng nên chính thức xác định danh ngạch tham dự Tinh Vũ phủ đệ được rồi.
Nhất thời, Tinh Vũ phủ đệ đã trở thành chủ đề thảo luận của toàn chư thiên, ngay cả tin tức về Tô Vũ bên này cũng bị đè xuống.
. . .
Nhân cảnh.
Chư thiên rung chuyển, Nhân cảnh hỗn loạn, tất cả những thứ này ở trong mắt rất nhiều người đều là chuyện đã qua, cách bọn họ cũng rất xa xôi.
Trong khi đó, tin tức Tinh Vũ phủ đệ sắp mở mới là chuyện ngay trước mắt, nhất thời các đại phủ đều trở nên sôi trào.
Tranh hạng!
Lần này cũng là lần Nhân tộc có được nhiều danh ngạch nhất trong mấy trăm năm qua.
Một vị vô địch có những 20 danh ngạch.
Đại Hạ phủ đã trải qua một lần đại động, hàng loạt cường giả chết trận, bây giờ thực lực Đại Hạ phủ suy yếu, bất quá chiến lực vô địch lại nhiều, thế hệ tuổi trẻ tổn thất không quá lớn. Cho nên lúc này họ cũng bắt đầu tranh đoạt danh ngạch.
Đại Hạ Văn Minh học phủ.
Bầu không khí trước đó hơi có vẻ ảm đạm, nhưng hôm nay thì lại có sinh khí hẳn lên, bởi vì cuộc chiến tranh đoạt tấm vé đi tới Tinh Vũ phủ đệ đã bắt đầu.
Từ khi Bạch Phong và Tô Vũ đều rời đi, một đời mới lại quật khởi, Đại Hạ Văn Minh học phủ đã khác xa so với những năm qua.
Trên lôi đài.
Chu Hạo tựa như yêu thú trên hoang dã, động tác của cậu cực nhanh, sát khí lay trời, thân ảnh lóe lên một cái rồi biến mất, lấy tay làm trảo, phập một tiếng, một trảo cắm vào lồng ngực của đối phương, huyết dịch bắn tung tóe.
Một vị trợ giáo Đằng Không cảnh ngã bịch xuống đất, máu tươi trong miệng không ngừng nhỏ xuống.
Bốn phía, một vài cường giả khẽ nhíu mày.
Kỷ Hồng yên lặng quan sát, bây giờ ông tạm thời thay thế chức phủ trưởng, chưởng quản Đại Hạ Văn Minh học phủ, đây cũng là Đại Hạ Văn Minh học phủ được xây dựng lại từ sau khi tam đại học phủ sát nhập với nhau.
"Kỷ thự trưởng, Chu Hạo này có sát tính không nhỏ."
Ở bên, một vị lão nhân khẽ nói: "Cũng là một hạt giống tốt, sợ là sợ ở nhà thì tàn nhẫn, ra ngoài lại e ngại kẻ địch, người như vậy cũng không ít.”
Tục xưng là bạo ngược trong nhà.
Tại Nhân cảnh ra tay tàn nhẫn, sát phạt quyết đoán, đến chư thiên thì lại kiêng kị cái này kiêng kị cái kia, tao ngộ Thần Ma liền cảm thấy thấp hơn người ta một đầu, thường thì loại ngoan nhân này đến Chư Thiên chiến trường cũng chỉ thành gà yếu.
Cho nên nhìn thấy Chu Hạo ra tay tàn nhẫn, lão nhân cũng không nói gì, chẳng qua là lão lo lắng hung ác như vậy nhưng chỉ nhằm vào Nhân tộc.
Kỷ Hồng gật đầu, bình tĩnh nói: "Không sao, là ngựa chết hay là lừa chết, kéo ra ngoài liền biết! Chu Hạo tiến bộ rất nhanh, bây giờ thân thể đã hoàn thành 18 đúc, chờ đến khi Tinh Vũ phủ đệ mở ra, có lẽ cậu ta sẽ mạnh hơn một chút. Tính cho cậu ta một suất đi!"
Mọi người không phản đối, mặc dù Chu Hạo chỉ là Đằng Không cảnh, bất quá 18 đúc lại không tính là quá yếu.
Nếu Tô Vũ không rời đi, tính ra thì lứa học viên cùng khóa với hắn đã nhập học được một năm rưỡi.
Mà lần này có rất nhiều thiên tài yêu nghiệt.
Bất quá đáng tiếc là những người kia không biết do vận khí không tốt hay là vận khí quá tốt mà lại nhập học cùng thời điểm với Tô Vũ, hào quang đã bị Tô Vũ che lấp hoàn toàn.
Đương nhiên, Đại Hạ phủ cũng được trời ưu ái.
Cuộc chiến Nam Nguyên!
Trận chiến kia có không ít Nhật Nguyệt cùng vô địch bỏ mạng, dẫn tới nguyên khí và ý chí lực ở lân cận Nam Nguyên nồng đậm dọa người, gần đây có không ít thiên tài tu luyện ở bên đó, tốc độ tiến bộ nhanh đến khó tin.
Mà di tích do Tô Vũ chế tạo cũng không bị hủy diệt, Thiên Nguyên khí vẫn còn tồn tại, Kỷ Hồng chậm rãi nói: "Chờ khi xác định ứng cử viên xong, di tích Nam Nguyên sẽ mở ra lần nữa, đối với bọn hắn đều là một cơ hội làm bản thân mạnh lên!"
Tạm thời di tích Nam Nguyên đang được phong tồn.
Ở trong đó cũng đã chết rất nhiều Nhật Nguyệt cảnh.
Bây giờ, nồng độ nguyên khí và cả ý chí lực ở toàn bộ Đại Hạ phủ đều tăng lên rất nhiều.
Một đám Các lão đều gật đầu.
Tuy rằng Các lão của tam đại học phủ sát nhập, thế nhưng cũng chỉ ngang tầm số lượng với Đại Hạ Văn Minh học phủ lúc trước, trận chiến ở Nam Nguyên đã lấy mạng hơn phân nửa số Các lão của bọn họ.
Kỷ Hồng nói vài câu rồi quay đầu nhìn về phía Ngô Nguyệt Hoa cách đó không xa, mở miệng hỏi: "Ngô phủ trưởng, thương thế của Ngô Kỳ nha đầu khỏi hẳn chưa?"
Ngô Nguyệt Hoa cũng không ngẩng đầu lên, qua loa đáp: "Ổn rồi, thực lực sẽ còn tiến thêm một bước."
Hình như bà đang đưa tin tức, có vẻ đã kéo dài rất lâu, không buồn để ý tới mọi chuyện xung quanh.
Kế bên, Giả Đức Toàn. . . kỳ thật cũng chính là Giả Danh Chấn truyền âm qua: "Đừng hỏi bà ấy, gần đây bà ấy chỉ cầm truyền âm phù không buông, một mực giám sát động tĩnh ở Liễu Thành, còn thiếu nước đánh tới Liễu Thành nữa thôi."
Vừa nói xong, Ngô Nguyệt Hoa bỗng nhiên ngẩng đầu lên, tuyên bố: "Lần này ta muốn dẫn đội đi Tinh Vũ phủ đệ!"
Kỷ Hồng chần chờ đáp: "Mục tiêu chủ yếu của ngươi bây giờ vẫn là đột phá Nhật Nguyệt, ta thấy ngươi sắp . ."
"Không, ta muốn tới Chư Thiên chiến trường!"
Ngô Nguyệt Hoa cự tuyệt!
Ta chỉ muốn đi Chư Thiên chiến trường, ngươi khỏi cần bận tâm ta có đột phá hay không, không đi nữa thì người nào đó sẽ ‘phiêu’ mất!
Kỷ Hồng bất đắc dĩ, mà Giả Đức Toàn ở bên thì trêu ghẹo: "Ngô phủ trưởng, Hầu gia đang trong lúc chữa thương, nếu không thì ngươi chờ Hầu gia xuất quan rồi đi cùng Hầu gia?"
". . ."
Ngô Nguyệt Hoa yên lặng nhìn lão Giả, nửa ngày sau mới cất tiếng: "Lần này chuyện của Hạ Tiểu Nhị cũng tính là chuyện lớn, đáng tiếc. . . nghe nói y sắp chết mà còn kêu đau kêu đớn, khóc lóc ỉ ôi. Mấy chuyện thế này ta nghĩ cả đời y cũng chỉ dám làm một lần thôi, ngươi thích thì ngươi đi mà học Lam Thiên, đổi giới tính rồi gả cho y!"
". . ."
Giả Đức Toàn không phản bác được, nữ nhân này đúng là miệng lưỡi không chịu thua kém ai.
Không để ý thêm nữa, Giả Đức Toàn nhìn lên lôi đài, không ngừng có người lên đài, chủ yếu đều tập trung ở Đằng Không cảnh. Giả Đức Toàn nhìn một hồi, khẽ cảm khái: "Đằng Không cảnh trong khóa 350 quả là có thực lực xuất chúng! Chu Hạo, Hồ Thu Sinh, Vạn Minh Trạch, Hạ Thiền, Hạ Hổ Vưu. . . đều là những người mạnh, cả nữ nhi Tiểu Mộng của Thự trưởng cũng không yếu."
"Còn về Lăng Vân... Lưu Hồng chạy đi đâu rồi? Gã là một trong những gia hỏa lên Liệp Thiên bảng, cộng thêm Ngô Kỳ, Hạ Ngọc Văn, cùng với Hoàng Đằng của Chiến Tranh học phủ, đó đều là thiên tài từng lên bảng."
Những người ông vừa liệt kê đều có thực lực rất mạnh mẽ.
Nói xong, ông chợt nghĩ tới một người, "Còn về Hồ Văn Thăng, có cân nhắc để gã đi không?"
Lúc trước Hồ Văn Thăng đã bị Bạch Phong tung một kiếm kích bại, gã là đồ đệ của Trịnh Ngọc Minh.
Bây giờ Chu Minh Nhân chết rồi, Trịnh Ngọc Minh lại còn sống. Vị này bị phá thân thể, trước đó mới từ Tiên Phong doanh trở về, về sau cũng không chung một con đường với Chu Minh Nhân nữa mà là lựa chọn đi tham dự cuộc chiến ở Nam Nguyên.
Một kẻ hết sức thông minh!
Hoặc là nói vốn dĩ gã và Chu Minh Nhân sớm đã nhìn ra việc gì đó, chẳng qua là cuối cùng hai sư đồ lựa chọn con đường không giống nhau, Chu Minh Nhân biết rõ chắc chắn phải chết nhưng vẫn lựa chọn không tham chiến, bởi vì ông đã chuẩn bị kỹ càng.
Ông không chết thì Đại Hạ Văn Minh học phủ muốn gây dựng lại hay cải cách, chỉ sợ đều sẽ khó khăn.
Mà Trịnh Ngọc Minh lại lựa chọn bế quan sau đại chiến, chưa hề ra ngoài, điệu thấp đến nỗi làm cho người ta giận sôi, mục đích tồn tại của vị này có lẽ là vì bảo tồn truyền thừa nhất mạch.