"Ngũ Hành thần quyết?"
Trong lòng Lưu Hồng thầm nhủ một tiếng, mẹ nó, ta chỉ nghe người ta nhắc đến thứ này, hi vọng các ngươi hãy xem kĩ Ngũ Hành thần quyết giả của ta một quãng thời gian, tốt nhất là nghiên cứu kĩ càng vào.
Từ khi Tô Vũ mở ra cánh cửa lừa gạt, Lưu Hồng phát hiện thế đạo này. . . Quyết đấu sinh tử cũng không bằng gạt người, làm lừa đảo thì mới có thể phát tài!
Nhìn những tên vô địch đó xem, đánh tới đánh lui có chỗ tốt gì sao?
Vẫn là nghề lừa gạt mới trường tồn vạn cổ!
Quả nhiên, tiểu tử Tô Vũ vẫn có chút bản lãnh, thủ đoạn lừa gạt cao minh hơn gã nhiều, gã còn phải tiếp tục cố gắng!
. . .
Lưu Hồng vào thành, không bao lâu sau gã đã rời đi luôn, gã phải đi tìm vị bạch diện nọ chia của.
Mà ở nội thành, Tô Vũ đã chứng kiến một màn này.
Bên cạnh, Vương lão trầm giọng nói: "Lưu Hồng giao dịch cùng một vị bạch diện, ta nhìn gã lấy được một cái nhẫn trữ vật, bên trong e là không ít bảo vật. Cái tên này đã bán thứ gì cho Liệp Thiên các? Gã bỏ chạy rất nhanh, có cần cho người ngăn gã lại không? Thành chủ yên tâm, khi gã vừa vào nội thành thì ta đã lưu lại ấn ký rồi."
Tô Vũ cau mày: "Giao dịch. . . Gã và Liệp Thiên các có thể giao dịch cái gì? Thôi, ta biết rồi, sau này sẽ xem xét lại, có điều vì sao lại chạy đến địa bàn của ta?"
Lưu Hồng, ta còn có món nợ chưa tính xong với ngươi đấy!
. . .
"Lưu Hồng!"
Tô Vũ thì thầm một tiếng, không ngờ lại gặp gã ở đây, tới giao dịch với Liệp Thiên các sao?
Hắn có gì có thể giao dịch?
Lần trước lúc mình về học phủ, cái tên này đang âm mưu đi lừa gạt đám hậu duệ vô địch. Kết quả tới bây giờ vẫn chưa bị người đánh chết, quả nhiên không thể nói khí vận cũng là một loại bản lĩnh.
Không những thế, gã còn vào Hoàng bảng, nói thật, bỏ qua hiềm khích cá nhân thì Tô Vũ vẫn công nhận những người như gã, Hạ Ngọc Văn, Ngô Kỳ hay Bạch Phong đều xứng đáng với cái danh thiên tài.
Dĩ nhiên bọn họ không yêu nghiệt như đám hậu duệ vô địch của vạn tộc, nhưng xét ra thực lực cũng không quá kém.
Đối với Lưu Hồng, Tô Vũ vẫn ôm lòng hiếu kỳ, bởi vì gã có đa thần văn chiến kỹ.
Gã nói gã là truyền nhân của Trương Nhược Lăng tiền bối, dĩ nhiên Tô Vũ không tin.
Hắn đã từng hỏi qua mấy người Liễu Văn Ngạn, bọn họ đều nói không biết.
Nếu mà trước khi Trương Nhược Lăng tiền bối chết đã truyền thừa cho gã, hiển nhiên vị này sẽ cáo tri cho đám Liễu Văn Ngạn một tiếng.
Dù sao đa thần văn chiến kỹ cũng là thứ vô cùng quan trọng, đâu thể vô duyên vô cớ tùy tiện truyền cho người không cùng hệ với mình.
Tô Vũ nhìn về phía ngoài thành, hơi ngẩn người.
Hắn không quan tâm Lưu Hồng muốn giao dịch cái gì. Hắn chỉ đang tự hỏi một vấn đề, chắc chắn gã biết Tô Vũ đang ở ngay trong cổ thành, thế mà gã lại hiện chân thân đến đây, không buồn che lấp hình dạng, cứ như vậy mà quang minh chính đại nhập thành, chẳng lẽ gã không sợ mình phát hiện rồi trả thù gã?
"Dẫn dụ ta ra khỏi thành?"
Ánh mắt Tô Vũ khẽ biến, lẽ nào Lưu Hồng cấu kết với ai đó, cố ý dụ ta ra ngoài, sau đó phục sát ta?
Không phải không có khả năng này!
Bởi vì Lưu Hồng không phải người tốt!
Tô Vũ quay đầu nhìn thoáng qua Tinh Hồng, chần chờ một chút, cuối cùng từ bỏ ý định đi tìm y. Vị lão đại này ưa thích hù người, động một chút thì là quy củ, không thể tìm y, phải đi tìm Vân Tiêu.
Nhờ Vân Tiêu bồi mình ra khỏi thành, hộ đạo giúp mình.
Hắn muốn xem xem mục đích của Lưu Hồng, nếu là gã đang tính kế hắn thì có lẽ chỉ cần mang theo Vân Tiêu là đủ.
Cùng lắm không được thì sẽ gấp rút cầu cứu Hồng Mông lão Quy sau!
"Lưu Hồng. . . Tinh Vũ phủ đệ. . ."
Hay là bắt cóc gã rồi giả mạo Lưu Hồng?
Tô Vũ sờ sờ cằm, có điều hắn nhanh chóng từ bỏ, không ổn, Lưu Hồng cũng là kẻ chuyên trêu chọc thị phi, đắc tội không ít người, giả mạo gã rất dễ bị người ta chú ý. Muốn giả mạo cũng phải tìm kẻ nào tầm thường, ít có ai quan tâm chú ý tới mới được.
Hoặc là dứt khoát không giả làm Nhân tộc là tốt nhất!
Bất quá, Lưu Hồng cũng có tác dụng.
Ánh mắt Tô Vũ lóe sáng, trong nháy mắt liền tan biến ngay tại chỗ, đi tìm tên kia!
. . .
Ngoài thành.
Lưu Hồng không ngừng thay hình đổi dạng, về phần ngũ hành trùng mà trước đó Phù Thổ Linh lưu lại đã sớm bị gã đốt cháy.
Lúc trước là gã cố ý giả vờ không phát hiện ra mà thôi.
Chờ chạy xa rồi, Lưu Hồng mới lấy một tấm mặt nạ màu đen đeo lên, hắc diện Liệp Thiên các.
Một lát sau, gã cùng một vị bạch diện gặp mặt.
Cũng không nói nhảm, Lưu Hồng trực tiếp ném một cái nhẫn trữ vật sang cho đối phương rồi nói: "Trong thời gian ngắn, chúng ta đừng ra mặt làm gì, tốt hơn là nên tìm một chỗ trốn tránh. Ngũ Hành tộc cũng không dễ chọc!"
"Không thành vấn đề!"
Tên bạch diện cảm ứng thu hoạch trong nhẫn, thu hoạch không tệ, lập tức cười nói: "Đi thôi, chính ngươi tự cầu phúc, hắn không biết thân phận của ta, nhưng lại biết rõ thân phận của ngươi!"
Dứt lời y lại nói: "Lần sau có dạng giao dịch tương tự thì nhớ tìm ta."
"Được!"
Bạch diện tức khắc biến mất. Lưu Hồng cũng không chậm trễ, cấp tốc chạy về một hướng, rút lui thôi, gã đã kiếm lời một số lớn, nhiêu đấy là đủ rồi.
Lần này moi xong, số tài nguyên ấy đã đủ để gã tu luyện tới Nhật Nguyệt.
Mà ngay một khắc này, một bàn tay to lớn bao trùm xuống.
Bên trong bàn tay khổng lồ ẩn chứa hàng loạt thần văn, xen lẫn cả một vài thần văn công kích.
Lưu Hồng biến sắc, gã vừa muốn phản kháng thì một cỗ khí huyết cường hãn đã chấn động hư không, chấn tới nỗi gã cảm thấy nghẹt thở, trong nháy mắt thần văn tách ra.
Bàn tay lớn che trời hạ xuống!
Lưu Hồng ngẩng đầu nhìn trời, sắc mặt càng thêm xấu, vội hét: "Tô Vũ, có chuyện gì từ từ nói!"
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, bịch một tiếng, bàn tay hạ xuống đánh bay gã ra ngoài. Sau một khắc, nắm tay siết chặt, bóp chặt cổ khiến Lưu Hồng không ngừng nôn khan, nước dãi chảy ra đầy đất.
"Tô Vũ, ta là tới giúp cho ngươi, đừng hiểu lầm, ta. . ."
Tô Vũ từ trong bóng tối đi ra, bình tĩnh nói: "Lão sư của ta dạy ta, đối phó với ngươi thì không cần nhiều lời, trước cứ đánh một trận, thu phục xong rồi hẵng nói! Lão sư ta đọ sức với ngươi nhiều năm, không lầm thì chưa từng chịu thua thiệt trên tay ngươi."
Lưu Hồng lừa gạt không ít người, thế nhưng chưa từng chiếm được tiện nghi từ chỗ Bạch Phong.
Bởi vì đối phó với gã, Bạch Phong chỉ có một quan niệm duy nhất: cho chỗ tốt là được, không cho chỗ tốt thì anh liền đánh, đánh xong không nhận nợ, hai ta tiếp tục hợp tác.
Về phần bảo Bạch Phong bỏ tiền ra. . . Đừng mơ, thứ nhất là anh không có, thứ hai là dù có cũng sẽ kiên quyết không cho đối phương nhổ lông.
Đối với việc Lưu Hồng nhận ra mình, Tô Vũ không cảm thấy kỳ quái.
Vừa nãy hắn đã vận dụng Khoách Thần quyết, cái tên này nhận biết, vả lại trừ mình ra thì cũng hiếm ai đột ngột ra tay với gã.
"Tô Vũ, ta nói thật, ta tới đây là để giúp ngươi, thật mà. . . Ta. . ."
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, Tô Vũ cách không vỗ mạnh lên gáy gã, đánh đến nỗi gã đầu váng mắt hoa, lâm vào hỗn loạn!
Một lát sau, Vân Tiêu xuất hiện, trong tay nắm lấy một vị bạch diện, không vui nói: "Quá yếu, lại chẳng có bẫy rập, ngươi bảo ta ra đây là để bắt loại tôm cá nhãi nhép này?"
Một vị bạch diện Sơn Hải đỉnh phong, không tính là yếu.
Có điều đối diện với Vân Tiêu thì quả thật chẳng đáng nhắc tới.
Tô Vũ cười bảo: "Đại nhân, chẳng qua là lấy cớ để ngài ra ngoài đi dạo chơi một vòng thôi, miễn cho Tinh Hồng đại nhân ăn dấm. Chứ khi không ta lại làm phiền ngài tới bắt một tên Sơn Hải làm gì, chính ta cũng có thể giải quyết mà."
Vân Tiêu lập tức lộ ra nụ cười hài lòng.
Không sai!
Thì ra là thế, xem ra tiểu tử Tô Vũ quả nhiên rất hiểu lòng tượng đá, làm không tệ.
Ta đã bảo mà, chỉ có một tên Sơn Hải mà Tô Vũ lại gọi mình ra, chẳng phải là đại tài tiểu dụng sao? Kỳ thật vừa nãy Vân Tiêu hơi mất hứng, đối thủ nhỏ yếu như thế mà ngươi cũng gọi ta?
Thật coi vô địch không đáng giá?
Hiện tại nghe xong, nàng hết sức hài lòng, chỉ cảm thấy Tô Vũ quá biết làm người.
Vân Tiêu vui vẻ nói: "Rất tốt, lần sau có phiền toái như vậy thì cứ tùy thời gọi ta. Ta đã quan sát bốn phía rồi, không có mai phục đâu, ta đây. . ."
Tô Vũ liền ngắt lời nàng: "Xin đại nhân cứ tự nhiên, trong vòng ba canh giờ hồi trở lại là được, gần nhất ta cần nhiều thời gian để tu luyện nên hơi chậm trễ, bằng không đại nhân có thể tùy tiện ra ngoài!"
Vân Tiêu tươi cười lần nữa, rất tốt!
Ta thích thành chủ như ngươi, hết sức phù hợp tâm ý của ta, nàng cũng không khách khí, qua loa đáp: "Vậy ta đi ra nơi xa hơn nhìn một vòng, phòng ngừa có người ở ngoài ngàn vạn dặm mai phục ngươi!"
Dứt lời, thân ảnh đã biến mất!
Tô Vũ vẫn giữ nguyên nụ cười hiền hòa trên mặt, nhưng trong lòng thì rất muốn lẳng lặng chĩa ngón cái xuống đất. Ngoài ngàn vạn dặm mai phục ta, uổng cho ngươi nói ra miệng được cái cớ vớ vẩn này.
Hắn siết chặt Lưu Hồng, Lưu Hồng chóng mặt tới nỗi nhắm nghiền hai mắt. Mà vị bạch diện kia thì đã bị Vân Tiêu trực tiếp đánh bất tỉnh.
Tô Vũ cười phì một tiếng, bắt lấy hai người, trong nháy mắt tan biến ngay tại chỗ.