Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1929 - Chương 1929: Làm Một Cuộc Giao Dịch Đi!

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1929: Làm Một Cuộc Giao Dịch Đi!
 

Phủ thành chủ.

Lưu Hồng tỉnh dậy, nhất thời lâm vào hốt hoảng, gã ngẩng đầu nhìn lên, phía trên đại điện, Tô Vũ đang thong dong ngồi uống trà.

Đại điện lớn như vậy nhưng chỉ có hai người bọn họ.

Lưu Hồng vừa tỉnh, lập tức liền giật mình nhìn xuống nhẫn trữ vật, còn tốt, còn trong tay, gã vội nói: "Tô Vũ, ta và ngươi vốn không có thâm cừu đại hận gì. Lúc ngươi còn ở Đại Hạ phủ, kỳ thật ta đã giúp ngươi không ít lần, ví dụ như bản ý chí chi văn Phá Thiên Sát kia là ta cho ngươi, thậm chí việc ngươi lừa gạt công huân của đơn thần văn hệ, ta đã sớm biết nhưng cũng đâu có vạch trần ngươi. . ."

"Ta chỉ đi ngang qua cổ thành một thoáng, không có ý đồ xấu gì. Tô Vũ, tính ra chúng ta là người cùng mạch, ta là đệ tử của Trương Nhược Lăng lão sư, xét cho cùng thì bối phận giữa hai ta. . ."

Tô Vũ yên lặng nhìn gã lải nhải thật lâu, cuối cùng mỉm cười hỏi: "Uống một chén?"

". . ."

Lưu Hồng không có tâm tư uống trà, cười khan nói: "Tô Vũ, ta. . ."

Ầm!

Một cái búa nện xuống, Lưu Hồng không kịp phản ứng đã bị nện ngất lần thứ hai.

Trước khi lâm vào mê man, bên tai gã mơ hồ truyền đến thanh âm của Tô Vũ: "Lão sư của ta nói rất đúng, đối phó với ngươi thì nên bớt nói chuyện! Vốn dĩ ta cũng thích dùng lời lẽ phân rõ phải trái, hiểu chi dùng lý, lấy tình cảm để đả động, lấy lý lẽ để thuyết phục. Bất quá ta tự biết mình, lời nói của ta, chín thành đều là lừa dối người, may ra chỉ có một thành là thật!"

Tô Vũ chậm rãi uống trà, không chút hoang mang.

Cùng là một loại người.

Thật ra hắn rất giống Lưu Hồng, hoặc là nói, từ lúc đến Đại Hạ Văn Minh học phủ, hắn đã học được không ít thứ từ Lưu Hồng, chẳng hạn như kẻ càng nở nụ cười sáng lạn thì lại càng là kẻ có lòng dạ hiểm độc, chắc chắn đang âm mưu làm chuyện xấu gì đấy.

Lại ví dụ như học cách mở mắt nói lời bịa đặt.

Tô Vũ vẫn cảm thấy, bản thân mình vốn là người tốt, chẳng qua Đại Hạ Văn Minh học phủ quá nhiều tiểu nhân âm hiểm, hắn không thể không thay đổi bản thân mình để thích nghi với bọn họ.

Lưu Hồng có thể xem như nhân tài kiệt xuất trong số đó.

Lão sư gã bế quan đã lâu, không có chỗ dựa, không có bối cảnh, thế mà trong mớ bòng bong cạnh tranh hỗn loạn của đơn thần văn hệ, Lưu Hồng lẫn vào như cá gặp nước, mò ra không ít chỗ tốt, rõ ràng đây chính là bản lĩnh.

Tô Vũ tiếp tục uống trà, một lát sau, ánh mắt Lưu Hồng khôi phục trạng thái sinh động, vừa muốn há miệng liền bịch một tiếng, một cái búa nện xuống.

Lần nữa ngất!

Lại qua một hồi, mi mắt Lưu Hồng thoáng rung rất khẽ, lần này là gã giả vờ chưa tỉnh.

Bịch một tiếng, một cây búa lần nữa nện xuống!

. . .

Không biết qua bao lâu, Lưu Hồng mở choàng hai mắt, gấp gáp quát: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Tô Vũ bật cười, đoạn bảo: "Đừng nói chuyện, cũng đừng giả bộ ngất, tại tòa thành cổ này, ta có thể chưởng khống hết thảy! Về phần ngươi muốn giải thích thì kệ ngươi, ta lười nghe, không có ý nghĩa!"

Lưu Hồng yên lặng nhìn hắn chằm chằm, có chút buồn bực.

Tô Vũ tiếp tục uống trà, bên trong ly sứ là Thiên Nguyên khí sôi trào, xa xỉ cực điểm.

Tô Vũ vừa uống vừa cười hỏi: "Lưu lão sư, hỏi ngươi chút chuyện, ngươi học được thần văn chiến kỹ từ chỗ nào?"

"Từ lão sư Trương Nhược Lăng. . ."

Ầm!

Nện ngất!

Qua bảy tám phút sau, đầu Lưu Hồng đau như muốn nứt ra, gã lần nữa mở mắt, Tô Vũ đã mỉm cười lặp lại: "Học ở đâu?"

"Ta. . . Thật ra chính là do lão sư Trương Nhược Lăng truyền. . ."

Ầm!

Lại nện ngất!

Lưu Hồng nhẫn nhịn một bụng lời muốn nói, có điều còn chưa kịp làm gì thì đã trực tiếp bị nện ngất.

Đối phó với loại người như Lưu Hồng, Tô Vũ rất quen thuộc.

Lại một lát sau, Lưu Hồng choàng tỉnh, vội hét lên: "Đừng đập, lại nện nữa thì biển ý chí của ta hỏng mất! Ta nói, ta nói là được chứ gì. Thần văn chiến kỹ của ta là do Vân Trần lão sư dạy. Ta có chen một chân vào Vạn Tộc giáo để làm thám tử, dĩ nhiên, trên thực tế là Vân Trần lão sư an bài người xuống liên hệ. . ."

Tô Vũ cười như không cười nhìn gã, "Ngươi cho rằng ta không thể đối chứng lại với Vân Trần?"

"Thật mà!"

Lưu Hồng đầy mặt thành khẩn nói: "Đều đã đến lúc này, ta lừa ngươi làm gì? Tô Vũ, ta thật sự không lừa ngươi!"

Tô Vũ bật cười, "Được rồi, ngươi đã không muốn nói, có đập chết ngươi ngươi cũng sẽ không nói. Không có ý nghĩa! Đổi câu hỏi khác vậy. Ngươi mới giao dịch với ai, lừa kẻ nào?"

"Ta không có. . ."

Ầm!

Lần thứ n bị nện ngất!

Một lát sau, Lưu Hồng mở mắt, vô lực xua xua tay, "Đừng như vậy, tốt xấu gì ta cũng từng là lão sư của ngươi, ngươi làm như này hơi có chút quá mức rồi. . ."

Tô Vũ không quản lời gã, chỉ mỉm cười nhắc lại câu hỏi: "Lừa người nào?"

"Phù Thổ Linh."

Tô Vũ ngoài ý muốn, thú vị thật!

"Làm sao lừa gạt?"

Lưu Hồng thở dài, đành phải giải thích rõ ràng: "Tình cờ thôi. Thật sự chỉ là chuyện trùng hợp, không nghĩ tới vừa vặn đụng phải, mà ta biết Ngũ Hành thần quyết cùng Ngũ Hành tộc có quan hệ, nếu ta không lầm thì Ngũ Hành tộc vẫn luôn muốn tìm thứ này về, hợp nhất ngũ hành. Ta nhìn ngươi truyền thừa Nguyên Thần quyết, ta đã tìm hiểu, bản văn quyết đó có mùi vị của ngũ hành, ta liền tùy tiện lừa gạt một thoáng, không nghĩ tới. . . Gã quá dễ lừa!"

Lưu Hồng cũng hết sức bất lực, "Ta không nghĩ tới gã lại dễ bị lừa như vậy, đây là lần đầu tiên ta gạt người ta thuận lợi như thế."

Tô Vũ ngược lại không mấy ngạc nhiên.

Phù Thổ Linh tuy rằng khôn khéo, có điều gã bị lừa không phải bởi vì lời nói dối vu vơ của Lưu Hồng, mà là vì rất nhiều nguyên nhân bên lề khác.

Nguyên nhân lớn nhất có thể kể đến Tô Vũ. Bởi vì trước đây khi Tô Vũ giao thủ với gã đã từng dùng qua lực lượng ngũ hành cũng như mô phỏng ngũ hành luyện ngục của gã, thậm chí hắn còn hấp thu được lực lượng vô địch Ngũ Hành tộc từ 2 viên thần phù mà gã dùng để công kích.

Phù Thổ Linh nghe về Ngũ Hành thần quyết, chỉ sợ trước đó đã có suy đoán, bây giờ xem như bị Lưu Hồng lấy “bằng chứng” ra dụ dỗ mà thôi.

Đương nhiên, phối hợp diễn cũng rất trọng yếu, vị bạch diện kia rõ ràng đã tạo cảm giác thời gian áp bách, khiến Phù Thổ Linh sốt ruột, không đủ thời gian suy ngẫm cẩn thận, kết quả cuối cùng mới bị lừa.

Tô Vũ bật cười, "Lá gan lớn thật, Lưu lão sư, ta hơi bị phục ngươi đấy. Ngũ Hành tộc có hơn mười vị vô địch mà ngươi cũng dám trêu chọc? Ngươi cảm thấy Nhân tộc sẽ bảo hộ ngươi? Chính ngươi có biết mình đã đắc tội bao nhiêu hậu duệ vô địch rồi không? Đây là dự định kiếm bộn một vố xong liền chạy trốn à?"

Lưu Hồng cười khan đáp: “Cũng là do ta lâm vào cảnh bần cùng. Chư Thiên chiến trường hết sức nguy hiểm, dựa vào thực lực của ta mà muốn chiếm lấy tài nguyên đủ để tu luyện là việc rất khó. Vả lại ở Chư Thiên chiến trường, nơi tốt thì ta không tranh được, địa phương quá nguy hiểm thì ta lại không dám đi. . . Không có cách, chỉ có thể dựa vào dạng này để sinh tồn."

Tô Vũ nhìn gã một hồi, nở nụ cười, đứng dậy bước từng bước từ trên đài cao xuống.

Hắn nhìn Lưu Hồng, Lưu Hồng cũng đang nhìn chằm chằm hắn.

Tô Vũ cất tiếng: "Lưu lão sư, đừng giả bộ nữa, lá gan của ngươi rất lớn, làm gì có chuyện ngươi không dám làm! Ngươi nói xem, ngươi chạy tới chỗ ta, rốt cuộc là cố ý hay thật sự trùng hợp, chỉ đơn giản là vì muốn tránh né Phù Thổ Linh?"

"Thật sự không phải cố ý, chỉ là trùng hợp mà. . ." Lưu Hồng thành khẩn đáp.

Tô Vũ mở miệng: "Làm một cuộc giao dịch đi, như thế nào?"

Bình Luận (0)
Comment