Tô Vũ mở miệng: "Làm một cuộc giao dịch đi, như thế nào?"
"Cái gì?"
Tô Vũ cười nói: "Lưu lão sư, ta phát hiện, chư thiên vạn giới, muốn nói lừa gạt, muốn nói ngụy trang. . . thì ngươi có thể tính là một trong những kẻ vô cùng lợi hại. Ta thích đóng giả người khác, việc này mọi người đều biết, thế nhưng ngẫm lại thì trong chư thiên vạn giới, thế mà không có ai ngụy trang ta!"
". . ."
Ánh mắt Lưu Hồng dị dạng.
Tô Vũ lại nói: "Lão sư, ngươi mà đóng giả ta, ta cảm thấy đúng là không chê vào đâu được! Bộ dáng nho nhã, không biết xấu hổ, miệng lưỡi ăn nói, tính cách to gan!"
"Quá phù hợp với ta mong muốn!"
Tô Vũ tươi cười nhận xét: "Thần văn chiến kỹ có hình dáng khác? Không sao, ta có thể cải tạo lại giúp ngươi, biến thần văn chiến kỹ của ngươi thành hình một cái chùy, như thế nào? Đáng tiếc thân thể ngươi hơi yếu một chút, vả lại còn thiếu sót tử khí vây quanh, mặt khác. . . Chậc chậc, lão sư, ngẫm lại thì ta và ngươi rất giống thân huynh đệ!"
Sắc mặt Lưu Hồng biến đổi, "Ngươi muốn giả mạo ta?"
"Không không không!"
Tô Vũ lắc đầu, cười nói: "Vậy thì quá nguy hiểm! Lão sư đắc tội rất nhiều người, ta giả mạo ngươi, không phải là đang tìm phiền toái cho mình sao? Ta không cần giả mạo, ta chỉ cần có người tới thay thế ta là được!"
"Ngươi. . ." Lưu Hồng vội hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Tô Vũ đáp: "Tất cả mọi người đều cho rằng ta nhất định sẽ tiến vào Tinh Vũ phủ đệ, bất quá. . . Vì sao ta phải một hai đòi tiến vào? Ta biết rõ mọi người đều muốn giết ta, khi không ta lại đi tìm chết làm gì? Đúng không? Lão sư, không bằng ngươi thay thế ta, tọa trấn tại cổ thành, làm chúa tể một phương, không cần quá lâu, một tháng là đủ, như thế nào?"
Lưu Hồng nhìn chằm chằm hắn, nửa ngày sau mới nói: "Vậy ta không thể tiến vào đó?"
Tô Vũ mỉm cười, "Đi vào Tinh Vũ phủ đệ thì lão sư có thể thu hoạch được một ít chỗ tốt, có điều nếu ngươi ở đây, ta cũng sẽ cho ngươi đủ chỗ tốt. Mà khoan bàn những thứ đó, nói chuyện trước mắt đi, hiện tại mạng của lão sư không phải đang nằm trong tay ta sao?"
"Ngươi vẫn muốn đi tới Tinh Vũ phủ đệ?"
Tô Vũ thoải mái đáp: "Dĩ nhiên! Tại sao lại không?"
"Ta cũng muốn đi. . ."
Tô Vũ lắc lắc ngón tay, "Không, lão sư, ngươi không muốn đến đó! Ngươi thích ở lại đây làm bá chủ nơi này hơn? Ta nói có đúng không?"
Lưu Hồng hoảng sợ, "Ta cho rằng ngươi chỉ muốn giả mạo thân phận của ta, nhưng bây giờ ngươi lại nói muốn ta giả mạo ngươi. . . Ý của ngươi là muốn ta phải chuyển đổi thành cư dân cổ thành?"
"Đúng vậy!"
Tô Vũ cười lớn, "Lão sư thật thông minh, ta thích nhất là nói chuyện cùng người thông minh. Nếu không chuyển đổi thì lão sư chính là người sống, vô địch lại không ngốc, hiển nhiên liếc mắt liền nhìn ra! Chỉ khi nào lão sư trở thành Hoạt Tử nhân thì mới phù hợp với yêu cầu của ta!"
"Đúng, chính là loại ánh mắt này, tư thế này, là vẻ mặt tức giận nhưng còn mang theo một chút dối trá. . . Tốt lắm! Diễn tả rất tốt tâm tư của ta. Lão sư, có khi hai ta thật sự được đúc ra từ một khuôn cũng nên."
". . ."
Lưu Hồng cắn răng, quát: "Ngươi muốn giết chết ta!"
Tô Vũ lắc đầu, "Làm gì có? Hoạt Tử nhân thì có cái gì không tốt?"
Lưu Hồng cau mày, "Không có cái gì tốt cả. Như vậy còn không bằng ngươi giết ta luôn đi. Ta mà biến thành Hoạt Tử nhân thì đời ta liền triệt để phế bỏ, ta phấn đấu giãy giụa đến bây giờ chính là vì sống sót, vì mạnh mẽ, không phải là vì trở thành một thây ma!"
"Ha ha ha."
Tô Vũ lắc đầu, cười nói: "Lão sư, đừng như vậy, đừng diễn kịch với ta, không có ý nghĩa gì đâu! Đối với lão sư mà nói, chẳng phải chỉ cần lợi ích đủ lớn là được sao? Nhân tộc cũng tốt, Hoạt Tử nhân cũng tốt, thậm chí là Tử Linh cũng chẳng sao. Lão sư chỉ cần bản thân còn lưu giữ trí nhớ là ổn. Không phải từ chối nãy giờ là vì ta chưa đưa ra được lợi ích mà ngươi muốn thôi à, chuyện này giải quyết dễ ấy mà."
Lưu Hồng nhịn không được mắng: "Cút, biến thành Hoạt Tử nhân là một cái giá quá lớn, không được, ta không làm, đây là muốn mạng người rồi!"
"Cũng đâu phải không có hi vọng giải thoát!"
Tô Vũ nhìn gã, lặp lại câu hỏi: "Ta hỏi một câu nữa, lão sư tới đây là chuyện trùng hợp sao?"
Lưu Hồng vô tội đáp: "Không sai!"
Tô Vũ tiếp tục truy vấn: "Ai bảo ngươi tới? Hay là do ngươi tự mình chủ trương, hay nói đúng hơn là ngươi đã tính tới chuyện đổ vấy tội lỗi lừa gạt Phù Thổ Linh lên đầu ta, ngươi cho rằng chỉ cần ta thấy được ngươi thì sẽ nghĩ tới chuyện giả mạo ngươi, về sau có bị mọi người phát hiện ra thì ai cũng cho rằng hành động lừa gạt lúc trước cũng là do ta làm?"
"Không có chuyện đó!"
Tô Vũ mỉm cười, "Việc ta yêu cầu ngươi chuyển đổi thành cư dân cũng nằm trong tính toán của ngươi, đúng không?"
Lưu Hồng muốn thổ huyết, "Không hề."
"Nói như vậy, xem ra mọi việc đều rơi vào tấm võng do ngươi giăng sẵn ra rồi?"
"Ngươi đừng vu oan giá họa!"
Tô Vũ vui vẻ nói: "Ta rất thích dáng vẻ vịt chết còn mạnh miệng của lão sư, đặc biệt giống ta, dù có bị vạch trần, trừ phi đối phương tìm thấy chứng cứ xác thực, bằng không ta tuyệt đối không thừa nhận!"
". . ."
Lưu Hồng muốn chửi bậy cả tổ tông nhà hắn, nửa ngày sau, gã thở dài, đành nói: "Đổi phương thức khác được không? Ta không muốn biến thành Hoạt Tử nhân, ta còn muốn sống, chưa muốn chết."
"Không đồng ý thì ta sẽ tiễn lão sư lên đường ngay bây giờ, lão sư cảm thấy thế nào?"
Tô Vũ nói: "Dĩ nhiên, ta càng hy vọng lão sư có thể cam tâm tình nguyện hơn, như vậy mới có thể diễn kịch chân thực được! Tới lúc đó, ta sẽ truyền cho lão sư một môn chí cường công pháp, là thượng cổ Thiên khiếu tu luyện pháp, giúp ngươi mở ra Thiên khiếu, như vậy thực lực của ngươi sẽ tăng lên gấp bội!"
Tô Vũ nhấn mạnh: "Lão sư vốn đã là cường giả, mở Thiên khiếu ra, ta cam đoan lão sư có thể chiến Sơn Hải!"
Lưu Hồng nhìn hắn, vẫn kiên quyết từ chối: “Có mạnh hơn nữa mà hóa thành kẻ nửa sống nửa chết thì cũng chẳng để làm gì.”
Tô Vũ trấn an: “ Yên tâm đi. Ta sẽ tìm một Tử Linh không quá mạnh để giúp ngươi chuyển đổi. Nhật Nguyệt nhất trọng hẳn là thích hợp. Về sau nếu lão sư muốn thoát khỏi thân phận cư dân cổ thành thì chỉ cần tìm một cường giả tới đây chặt đứt lối đi tử khí, ta sẽ giúp ngươi giải quyết hết thảy Tử Linh Nhật Nguyệt khác, lúc ấy lão sư liền khôi phục thành người sống trở lại."
Lưu Hồng bất đắc dĩ nói: "Ta có thể cự tuyệt không? Phải rồi, ta không có thần văn ngụy trang. . ."
"Lão sư đang đùa ta?"
Tô Vũ ra vẻ kinh ngạc, "Loại tiểu nhân âm hiểm như ngươi mà không có mấy cái thần văn ngụy trang? Không có liễm tức thần văn? Không có dịch dung thần văn? Không có thần văn có thể thay đổi khí tức? Lão sư, hà tất gạt ta làm gì!"
". . ."
Lưu Hồng nhìn hắn, Tô Vũ cũng nhìn Lưu Hồng.
Trong lúc nhất thời, hai người ngầm hiểu lẫn nhau, đều lộ ra nụ cười hiểu ý.
Đúng, ta có, ngươi cũng có, đại ca không nói nhị ca.
Có điều Lưu Hồng lại khổ sở nói: "Chuyển đổi thành cư dân thật sự là việc quá khó tiếp nhận, thật đó, ta. . ."
"Chí cường công pháp không đủ sao?"
Tô Vũ an ủi: "Nếu lão sư tu luyện tốt, thực lực mạnh mẽ, ta sẽ làm chủ an bài cho lão sư trở thành người đứng đầu của một thành. Đến lúc đó, các vị trấn thủ đại nhân đều sẽ vì lão sư mà ra tay, đây chính là thành chủ, là bá chủ! Ngươi tự ngẫm lại xem, ngươi đã đắc tội bao nhiêu người. Không có cổ thành che chở, không có vô địch ra mặt, chỉ dựa vào thực lực Lăng Vân này thì lão sư đoán mình còn sống thêm được bao lâu?"
Lưu Hồng ngượng ngùng đáp: "Kỳ thật ta đâu có đắc tội với nhiều người. . ."
"Một người là đủ rồi, bây giờ ta lập tức đưa ngươi tới chỗ Ngũ Hành tộc!"
"Đừng, chúng ta thương lượng lại đi."