Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1931 - Chương 1931: Lỗ Thủng Rất Nhiều

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1931: Lỗ Thủng Rất Nhiều
 

Lưu Hồng giãy giụa nói: "Ta thật sự không thể đến Tinh Vũ phủ đệ à?"

Tô Vũ nói thẳng: "Đi làm cái gì? Đoạt chỗ tốt? Còn chưa chắc đã thu hoạch được nhiều bằng số tài nguyên ngươi gạt được của đám hậu duệ vô địch. Vả lại ngươi còn phải mạo hiểm trốn đông trốn tây, kẻ muốn giết ngươi không chỉ một hai người. Lão sư, nghe lời ta, thanh thản ổn định ở lại đây, tọa trấn cổ thành. Chỉ cần ta ra ngoài, có chỗ tốt, tự khắc sẽ phân cho lão sư một chén canh. Then chốt ở chỗ lão sư có thể khiến vô địch không nhận ra ngươi giả mạo ta hay không, nếu như ngươi không thể làm được. . . Vậy thì xem như ngươi vô dụng với ta rồi."

Kẻ vô dụng sẽ có kết cục gì?

Lưu Hồng không hỏi, gã thừa hiểu, chỉ là có chút bất đắc dĩ, "Cái này. . . Muốn che giấu vô địch rất khó!"

"Không có việc gì, ta truyền cho lão sư liễm tức chi pháp. . ."

"Nhưng nếu ta biến thành Hoạt Tử nhân, vật thì danh tự sẽ biến mất trên Hoàng bảng, khi ấy chỉ cần là kẻ lõi đời đều sẽ nhìn ra vấn đề."

Tô Vũ sờ sờ cằm, ngẫm nghĩ rồi đáp: "Điều này cũng đúng, nhưng không phải là không có cách giải quyết. Chỉ cần tử khí trong người ngươi không cao hơn ba thành là được, như vậy thì danh tự của ngươi sẽ không biến mất. Cho nên lão sư bên này, tử khí trên người vẫn phải có, nhưng không thể quá nhiều. Đợi ngươi mở Thiên khiếu xong, chỉ cần thời thời khắc khắc chú ý việc hấp thu tử khí tầm ba thành là có thể che mắt mọi người."

Lưu Hồng lại hỏi: "Nhưng nếu có người khiêu khích ta thì sao? Ta không phải ngươi, làm cách nào để nhờ tượng đá ra tay? Im lìm nhịn nhục không phù hợp với phong cách của Tô Vũ ngươi.”

Tô Vũ gật đầu, "Điều này cũng đúng! Một mình ngươi chỉ sợ khó có thể chịu đựng số lượng tử khí khi trấn thủ rời đi. Không có gì, ta lại nghĩ biện pháp tìm một người đến, hai người các ngươi hợp tác, khả năng là đủ để gánh chịu tử khí cho một vị trấn thủ ra tay."

Người nào?

Gia gia của Bạch Phong!

Lão gia tử sắp ngỏm rồi, Tô Vũ cảm thấy hắn vẫn nên cứu vớt một thoáng, bất quá Bạch lão gia tử không quen thuộc mình, muốn ông ấy giả mạo hắn là chuyện bất khả thi.

Điểm đi điểm lại, toàn chư thiên vạn giới, nếu nói người nào có thể giả mạo hắn tốt nhất… Tô Vũ vẫn cho rằng Lưu Hồng chính là ứng cử viên hàng đầu!

Tô Vũ cũng không quan tâm chuyện bị bại lộ, tối thiểu trước khi tiến vào Tinh Vũ phủ đệ, hắn không bị người người tận lực nhằm vào là tốt lắm rồi.

Chỉ cần khiến vạn tộc nghĩ rằng mình không vào, khi đó đám thiên tài kia sẽ dồn tinh lực sang chỗ khác, chẳng hạn như chém giết lẫn nhau.

Lưu Hồng vô lực nói: "Tô Vũ, lỗ thủng rất nhiều. Nếu tượng đá muốn ra tay thì khẳng định tử khí sẽ vượt quá ba thành, ta khó mà khống chế, khi ấy, tên của ta trên bảng danh sách sẽ tan biến, ngươi liền bại lộ!"

Nói đến đây, gã thấp giọng thì thầm: "Không bằng ta lại hợp kế một thoáng, dẫn dụ Phù Thổ Linh giết ta. . . Tên của ta tan biến trên Liệp Thiên bảng xong, sau đó ta mới chuyển đổi thành cư dân, ngươi thấy được không?"

Tô Vũ liếc mắt nhìn gã, "Lão sư đây là đáp ứng?"

"Không đáp ứng, ngươi sẽ thả ta đi sao?"

"Sẽ không."

Lưu Hồng nhún vai, "Vậy thì ta còn có thể từ chối à? Không thể phản kháng thì chỉ đành tiếp nhận! Mặt khác, ngươi thường xuyên ra tay, nhưng ta lại không có chiến lực Nhật Nguyệt giống ngươi. Đây cũng là lỗ thủng, ta cảm thấy khả năng bại lộ rất cao.”

Tô Vũ ý vị thâm trường nói: "Đó là trước kia, hiện tại ngươi chính là bá chủ cổ thành. Thật không được thì cứ diễn kịch một trận, ngươi để trấn thủ ra khỏi thành một lần, tuyệt đối sẽ không ai hoài nghi thân phận của ngươi. Bọn họ đều tin chắc Tô Vũ còn đang ở ngay trong thành. Ngươi và vị kia chỉ phải tiếp nhận trong tích tắc, không chết được, cứ như vậy, ai còn hoài nghi ngươi?"

Lưu Hồng tò mò hỏi: "Khó nói, có điều ngươi không định giả mạo ta thật à, vậy ngươi muốn giả mạo ai?"

"Ngươi muốn biết?"

"Tùy tiện hỏi một chút, dù sao quá nửa là ngươi cũng không nói thật với ta."

Tô Vũ bật cười, "Lão sư hiểu rõ liền tốt, về phần ta định giả mạo kẻ nào… Ngươi nói xem, Ma Đa Na có ổn không?"

". . ."

Mọe nó, mở miệng ra câu nào cũng là giả dối, chỉ biết lừa gạt ta!

Lưu Hồng bất đắc dĩ, được rồi, không hỏi nữa.

Thế nhưng gã vẫn vùng vẫy một hồi, "Tô Vũ, ta có thể giải thoát khỏi thân phận cư dân thật sao? Nói thật, hai ta vốn không có thù. Ngươi ở học phủ tổ chức hội hỗ trợ, ta đều biết nhưng chưa từng quấy rối. Thời điểm ngươi mới vừa vào học, lão sư ngươi mua không nổi Chiến Thần quyết , vẫn là ta xuất tiền mua cho ngươi, không tin ngươi hỏi Bạch Phong đi. Tốt xấu gì hai ta cũng là thầy trò, không đến mức bẫy ta như vậy chứ?"

Tô Vũ mỉm cười, "Sao lại thành ta hố ngươi rồi? Ta cứu ngươi! Ta tìm chỗ dựa cho ngươi, lại truyền cho ngươi Thiên khiếu chi pháp, đống đồ tốt ngươi lừa gạt tới tay ta đều không lấy, còn đưa ngươi Thiên Nguyên khí, thậm chí còn muốn truyền liễm tức pháp cho ngươi. Ngươi nói xem, đi đâu tìm được chuyện tốt như vậy? Thế mà còn dám bảo ta hố ngươi?"

Lưu Hồng thở dài, "Ngươi giúp ta giải thoát, ta liền nhận, không giải thoát, biến thành Tử Linh, ta chết cũng không nhắm mắt!"

"Đợi ngươi chết rồi hẵng nói."

Tô Vũ quay người đi về phía bảo tọa, chậm rãi cất tiếng: "Lưu lão sư, hợp tác đi, tất cả mọi người đều có chỗ tốt! À phải, nhớ hủy sạch hết đám truyền âm phù của ngươi, mặt khác, ta sẽ cho người nhìn chằm chằm ngươi. Lão sư là người thông minh, lại biết tiếc mệnh, ta mong lão sư biết cái gì nên làm, cái gì không nên."

Dứt lời, Tô Vũ cười ha hả nói: "Lão sư, ta an bài như vậy, ngươi vẫn chưa thấy hài lòng à?"

"Không hài lòng!"

Lưu Hồng vô lực nói: "Chỉ có thể nói, so với ta ngươi còn tàn nhẫn hơn. Tốt xấu gì ta đã từng giúp ngươi, ngươi lại bắt ta hóa thành Hoạt Tử nhân, quá độc ác!"

"Ồ, ta cho rằng lão sư sẽ rất thích thân phận này. Lão sư liếm cẩu cả một đời rồi, hiện tại trang ta tức là biến thành lão đại, uy phong không ai bì nổi, như này mà còn gọi là tàn nhẫn?"

". . ."

Ngươi mới là kẻ liếm cẩu!

Lưu Hồng thầm mắng một tiếng, cái tên này biết nói chuyện sao?

Ta làm sao lại liếm cẩu rồi?

Mà Tô Vũ tính toán, để Lưu Hồng giả mạo mình, xác suất giấu giếm được người khác rất lớn, nhờ vậy mà mình có khả năng trù bị một thoáng, giải quyết vấn đề thân phận.

Mặt khác, chỗ Liệp Thiên bảng bên kia cũng cần phải giải quyết.

Không thì mình dứt khoát giả mạo một cư dân cổ thành để tiến nhập Tinh Vũ phủ đệ?

Xem ra sắp tới phải tranh giành một ít danh ngạch cho cổ thành.

Nếu cư dân vào đó, vậy thì quanh thân ai cũng có tử khí, hắn cũng không cần cố ý tiêu trừ nữa.

Có điều một khi tiến nhập Tinh Vũ phủ đệ, lối đi tử khí của hắn sẽ bị cắt đứt, cho nên hắn phải xử lý chuyện danh tự xuất hiện lại trên Liệp Thiên bảng.

Đây là một phiền toái lớn, hắn không thể để Liệp Thiên các đoán được bí mật của mình.

Vô số suy nghĩ thoáng hiện, hắn bất giác liếc nhìn Lưu Hồng, bỗng nhiên nói: "Lưu lão sư, ta phát hiện ngươi rất bình tĩnh đón nhận việc biến thành cư dân cổ thành, xem ra tâm tính của ngươi không tồi."

Lưu Hồng miễn cưỡng gượng cười, đáp: "Đây không phải là do không có cách nào sao? Không thể phản kháng, vậy liền hưởng thụ, ngươi nói có đúng không?"

Tô Vũ hơi cau mày, nhìn chằm chằm vào gã một lúc lâu.

Rõ ràng biểu hiện của gã tốt hơn rất nhiều so với mình nghĩ.

Đến cùng là thức thời, hay là do có tính toán riêng?

Tô Vũ hít sâu một hơi, được rồi, không quan tâm những chuyện đó, có tính toán cũng tốt, không có cũng tốt, dù sao gã cũng đã nằm trong tay hắn rồi.

Về phần mình thì hắn nên sớm đi tìm Hồng Mông lão Quy, hy vọng lão có thể thành công phong ấn Dương khiếu.

Rất nhanh, Tô Vũ đã tan biến ngay tại chỗ.

Chờ hắn đi, Lưu Hồng mới thoải mái nhìn chung quanh một lượt.

1 tháng Tô Vũ tiến nhập Tinh Vũ phủ đệ, ta đây liền coi như lên làm thành chủ lão đại?

Cái tên này, thế mà dám yêu cầu ta chuyển đổi thành cư dân cổ thành, quả là độc ác!

Bình Luận (0)
Comment