Rời khỏi cổ thành, Tô Vũ nhìn thoáng qua Lưu Hồng phía sau.
Gã tự đưa bản thân tới cửa làm bia ngắm à?
Cổ quái!
Cái tên này có năng lực cảm giác nguy hiểm rất mạnh, chẳng lẽ là gặp phải phiền toái gì lớn nên mới chủ động tới cổ thành tị nạn?
Tô Vũ cũng đã tới quan sát tên bạch diện của Liệp Thiên các một phen, có điều đó chỉ là một tên bạch diện tầm thường, còn không phải Nhân tộc, không biết Lưu Hồng lừa gạt tới kiểu gì. Tô Vũ không hề thấy ngạc nhiên, lừa dối một tên Sơn Hải mà không được thì Lưu Hồng đừng hòng lăn lộn trên Chư Thiên chiến trường thêm nữa.
. . .
Lưu Hồng đã vào cổ thành rồi thì Tô Vũ cũng không sợ gã chạy mất.
Phủ thành chủ là địa bàn của hắn.
Dù hắn không ở đây, trừ phi tượng đá cũng bị Lưu Hồng lừa dối để gã rời đi, bằng không tên kia chẳng thể nào thoát được, còn chuyện liệu tượng đá có bị dao động. . . Điều kiện tiên quyết là Lưu Hồng phải giúp được tượng đá giải quyết vấn đề tử khí.
Tô Vũ du đãng trong hư không, thay hình đổi dạng, rất nhanh hắn đã xuyên vào trong biển.
Hắn lặn sâu xuống một hồi, sau đó không lâu, một tòa thành cổ hiện ra trước mắt.
Trong thành, lão Quy chợt mở mắt nhìn về phía Tô Vũ, lòng lão có chút bất đắc dĩ.
Lại tới nữa!
Hồng Mông thành an tĩnh vô số năm, từ khi cái tên này làm thành chủ, chỉ mới mấy ngày mà đã có quá nhiều sự kiện, lão Quy chỉ hận không thể khiến Tô Vũ mấy ngàn mấy vạn năm đều không tìm đến mình.
. . .
Tô Vũ nhanh chóng vào thành, một lát sau, hắn tiến vào phủ thành chủ, đi đến hậu điện.
Tượng đá lão Quy trợn mắt nhìn Tô Vũ, Tô Vũ không nhiều lời mà là đi thẳng vào vấn đề: "Đại nhân, ta muốn phong bế Dương khiếu, tạm thời không mở ra thì có được không?"
Lão Quy nhìn hắn một hồi, chậm rãi nói: "Cưỡng ép chặt đứt? Ta có thể làm được, nhưng nếu ngươi mở ra lần nữa, trừ phi có ta ở bên cạnh, bằng không bản thân ngươi sẽ vô phương phong bế."
"Vậy là đủ rồi!"
Có thể phong bế là được, về chuyện mở lại thì khẳng định là vì gặp sự tình nguy hiểm, ai còn quan tâm phong bế hay không phong bế nữa.
"Còn có chuyện gì khác không?"
Có việc thì nói xong trong một lần đi.
Tô Vũ biết lão Quy thiếu kiên nhẫn và ưa thích an tĩnh, thế nên hắn cấp tốc nói: "Đại nhân có biết Chu Thiên chi pháp không?"
"Không."
Lão Quy trầm ngâm đáp: "Tinh Hồng nói cho ngươi à? Có thể Tinh Vũ phủ đệ sẽ có, nơi khác thì chúng ta không biết."
"Cổ thành lệnh có trợ giúp lớn khi tiến vào Tinh Vũ phủ đệ phải không?"
"Không sai."
Lão Quy trầm mặc một hồi mới chậm rãi cất tiếng: "Cổ thành lệnh có thể tránh phát động một vài cấm chế, mặt khác, có lẽ bên trong Tinh Vũ phủ đệ sẽ mở ra một lối đi Tử Linh không có ai trấn thủ, người nắm giữ cổ thành lệnh thì có thể tránh bị Tử Linh công kích."
Tô Vũ kinh ngạc, "Tinh Vũ phủ đệ cũng có lối đi Tử Linh?"
"Khả năng là có, cụ thể ra sao thì ta không rõ ràng, bất quá ngươi không cần lo lắng, Tử Linh không thể ra khỏi Tinh Vũ phủ đệ."
Ta đâu có lo lắng.
Tô Vũ im lặng, kẻ khác hẳn sẽ sợ hãi, ta thì chỉ mong bọn chúng được thả ra là tốt nhất, chẳng qua là ta hơi ngạc nhiên mà thôi.
Tô Vũ lại hỏi: "Vậy đại nhân có biện pháp khiến Liệp Thiên các giúp ta xóa tên trên bảng xếp hạng không? Ta không muốn bị Liệp Thiên bảng chú ý tới."
Hình như tượng đá có thể khóa chặt Liệp Thiên bảng, Tinh Hồng cũng đã từng ra tay với Liệp Thiên các nhờ định vị tấm bảng này.
Lão Quy thầm thở dài, biết ngay cái tên này tới khẳng định là có chuyện phiền toái muốn tìm mình, lão nói: "Có thể tránh bị Liệp Thiên bảng bắt khí tức trong thời gian ngắn, cách này ngươi cũng biết rồi, là dung tử khí áp chế, nhưng có vẻ ý của ngươi là không muốn vận dụng tử khí mà vẫn có thể che đậy phải không?"
"Đúng!"
Lão Quy suy tư một lúc, cuối cùng mở miệng: "Kỳ thật cũng có biện pháp, ngươi hóa Văn Mộ bia thành áo giáp, không phải để ngươi mặc mà là cho biển ý chí mặc, từ đó, Liệp Thiên bảng liền không thể bắt được khí tức của ngươi, bất quá Văn Mộ bia là thứ có lai lịch bất phàm, hãy tận lực ít dùng."
Tô Vũ sững sờ, còn có thể làm như vậy sao?
Văn Mộ bia!
Tô Vũ âm thầm đưa ra phán đoán, nói như vậy, nếu Liệp Thiên bảng là thần binh thì chắc chắn Văn Mộ bia cũng là chủng loại cực mạnh, thậm chí còn không kém gì Liệp Thiên bảng, cho nên mới có khả năng che đậy cảm ứng của đối phương?
"Đại nhân, ta phải dùng Văn Mộ bia bao phủ toàn bộ biển ý chí sao?"
"Ừm."
Lão Quy chậm rãi nói tiếp: "Liệp Thiên bảng bắt khí tức căn nguyên chứ không phải khí tức nguyên khí, nói thẳng ra thì chính là khí tức linh hồn, cho nên nếu biển ý chí của ngươi bị ngăn cách thì nó cũng giống như việc bị tử khí áp chế, Liệp Thiên bảng khó mà dò xét ra được."
Tô Vũ giật mình!
Chỉ đơn giản như thế!
Hóa ra Văn Mộ bia còn có tác dụng như vậy, sớm biết thì hắn đã dùng cách này từ lâu.
Bất quá lão Quy lại nhắc nhở lần nữa: "Tận lực ít dùng thứ này thôi, lạm dụng nó có khi sẽ tạo thành phiền toái cho ngươi."
"Phiền toái?"
Lão Quy không chắc chắn lắm: "Chính ngươi chú ý là được, vật này không rõ, ta cũng chỉ là nghe đồn, tình huống cụ thể ra sao thì ta không biết."
"Ta đã hiểu, đa tạ đại nhân chỉ điểm!"
Lão Quy không nhiều lời, chỉ hỏi thẳng: “Ngươi cần phong ấn Thiên khiếu luôn bây giờ sao?"
Tô Vũ gật đầu!
Lão Quy cũng không dây dưa, nháy mắt Tô Vũ đã tan biến ngay tại chỗ, hắn tiến nhập vào một không gian đen như mực.
Sau một khắc, Tô Vũ chỉ cảm thấy áp lực vô cùng cường đại buông xuống thân thể, một bộ mai rùa nho nhỏ bỗng nhiên hiện ra trước mắt, ầm ầm một tiếng rơi vào trong cơ thể hắn. Nháy mắt sau toàn bộ Dương khiếu của hắn đã bị mai rùa kia ngăn chặn!
Dương khiếu đang một mực hấp thu tử khí bỗng nhiên bị chặn đứng, nó kịch liệt vùng vẫy một hồi, bất quá mai rùa lại bất động như núi, gắt gao đè lại lỗ hổng của khiếu huyệt.
Chấn động hồi lâu, cuối cùng toàn bộ Dương khiếu đình chỉ rung động.
Tô Vũ xuất hiện lại nơi biến mất ban nãy, lão Quy nói khẽ: "Thứ này không ngừng hấp thu lực lượng, lấp không bằng khai thông, chắn quá lâu cũng sẽ hết sức phiền toái, ngươi hãy mau giải quyết triệt để phiền toái này bằng cách mở ra m khiếu, hoàn thiện toàn bộ Thiên khiếu!"
"Thuộc hạ hiểu rõ!" Tô Vũ cung kính cúi đầu, "Đa tạ đại nhân!"
"Không cần, nếu thật sự muốn cám ơn ta thì bớt tới đây là được. . ."
Tô Vũ ho khan một tiếng, "Nhất định! Đúng rồi, lần trước đại nhân đánh giết tam thế thân của Long tộc, ta thấy đại nhân không quá để ý tới vật gánh chịu, nếu đại nhân không cần thì ta có thể giúp ngài xử lý. . ."
Lão Quy bình tĩnh nói: "Vật gánh chịu là thứ cực kỳ trân quý, cần phải xử lý ư?"
Tô Vũ gượng cười, "Đúng vậy, đại nhân, có thể đưa vật gánh chịu đó cho ta không? Ta muốn giúp vài vị thành chủ cường đại lên, để họ tiến vào chuẩn vô địch, nếu được như vậy thì áp lực của các vị trấn thủ cũng sẽ nhẹ nhàng hơn một ít."
Đây còn coi là tiếng người!
Lão Quy không lằng nhằng, trong nháy mắt trước mặt Tô Vũ nhiều thêm một mảnh lân giáp, lão Quy bình tĩnh nói: "Đây là nghịch lân của Long tộc Bán Hoàng thượng cổ, xem như vật gánh chịu tương đối cường đại, hãy sử dụng cho tốt."