Tô Vũ nói lại sự tình đơn giản một lần, Bạch Phong vừa nghe liền cau mày: "Gia gia của ta. . . Ngươi khoan hãy nói, cụ thể ra sao thì ta cũng không quá rõ ràng. Bất quá trước khi ta tới Đại Hạ phủ cũng đã gặp gia gia mấy lần, mỗi một lần gặp mặt, lão nhân gia đều chỉ nói chuyện vài câu cách mật thất, sau đó liền không có động tĩnh gì nữa, rất nhiều năm rồi ông ấy đều không xuất quan. Bây giờ nghe ngươi nói thì ta đã biết đại khái tình huống!"
Hồng Đàm gật đầu, "Ta đã từng gặp vị kia của Bạch gia, ông ấy mở không ít khiếu huyệt, thực lực không yếu, vài thập niên trước ta từng gặp một lần, có lẽ ông ấy đã bước vào Sơn Hải thất trọng, rất nhiều năm trôi qua rồi... Thiên phú của Bạch gia cũng rất được. . ."
"Lão sư, thiên phú của Bạch gia tuyệt đối là đỉnh cấp có được hay không?"
Bạch Phong buồn bực nói: "Năm đó lão tổ của ta chỉ là Lăng Vân cửu trọng lại giết chết Sơn Hải thất trọng! Đơn thuần chỉ là lực lượng thân thể, đúc thân không nhiều đã có thể làm đến bước này, nếu lão tổ đúc thân nhiều thì đã sớm có thể chém giết Nhật Nguyệt!"
Mấy người đều nở nụ cười, Liễu Văn Ngạn nói: "Nếu Tô Vũ đã suy đoán như thế thì có lẽ đây là sự thật. Bạch Phong, chi bằng ngươi liên lạc với Bạch gia một chút, dĩ nhiên có nguyện ý hay không thì phải xem ý của Bạch gia, chuyển đổi thành cư dân là việc bất đắc dĩ, rất nhiều người sẽ không nguyện ý."
Bạch Phong gật đầu: "Được, để ta liên lạc với người nhà. Hẳn là sẽ không cự tuyệt đâu, nếu gia gia đã lâm vào tình huống này, có lẽ đây là cơ hội của ông ấy! Tiểu tử Tô Vũ còn chưa chết, gia gia của ta sẽ không có việc gì!"
Lời này cũng chỉ có anh nói ra được!
Bạch Phong đương nhiên không thèm để ý, anh hỏi Tô Vũ: "Sắp tới ngươi có đi Tinh Vũ phủ đệ không?"
Tô Vũ cười đáp: "Không thể nói cho ngài, lão sư quá yếu, dễ dàng bị vô địch cảm ứng được ý nghĩ."
". . ."
Đệch mợ ngươi!
Bạch Phong điên cuồng thầm mắng, trước kia ngươi chỉ lén ghét bỏ lão tử, hiện tại thì dám quang minh chính đại mà chê ta rồi.
Không phải đồ đệ tốt!
Khi sư diệt tổ!
Nên giết nên chém!
Tô Vũ cười ha hả: "Nhìn đi, bây giờ lão sư mắng ta mà ta còn cảm ứng được, huống chi là vô địch."
Bạch Phong im lặng, rõ ràng như vậy sao?
Thật sự quá bi ai!
Thực lực của ngươi quá yếu thì biết bí mật cũng vô dụng, bởi lẽ ngươi chẳng thể nào giữ được, người ta có thể cảm ứng ra.
Hồng Đàm và Liễu Văn Ngạn đều phì cười, cũng không truy hỏi vấn đề này nữa, có một số việc Tô Vũ nói rất đúng, kẻ yếu biết cũng vô dụng, ngươi còn chẳng có đủ tư cách để giữ bí mật.
Liễu Văn Ngạn quan tâm Tô Vũ, ông hỏi: "Ở bên kia có yên ổn không?"
"Không có việc gì, ta trấn giữ được! Trừ phi ta chịu không được tử khí thôi!"
Nói xong, Tô Vũ suy nghĩ một chút bèn bảo: "Ta truyền một bài công pháp cho các ngài. Liễu lão sư, ngài và cả sư tổ, sư bá, ba vị hãy thử tu luyện xem sao. Lão sư ta thì thôi vậy, yếu quá làm bại lộ cũng không tốt, ta muốn xem thử các ngài có thể tu luyện thành công hay không."
Bạch Phong lộ vẻ mặt khó coi, nhìn hắn chằm chằm, anh rất muốn đánh hắn!
Tô Vũ mỉm cười dỗ dành: "Lão sư, ta không có ý xem thường ngài, ngài vốn là thiên tài, là nhà nghiên cứu giỏi nhất mà ta từng gặp. Ngài tu luyện công pháp làm gì, ngài cứ nghiên cứu cho tốt là được rồi. Ta tin tưởng lão sư có khả năng trở thành nghiên cứu viên đệ nhất chư thiên!"
Bạch Phong hừ khẽ một tiếng!
Tô Vũ cũng không nói nhảm, rất nhanh, hắn đã truyền âm đưa nguyên khiếu nghịch chuyển pháp cho mấy người, công pháp này không khó, chỉ đơn giản là dùng khiếu huyệt nghịch chuyển.
Sinh và tử đều bị nghịch chuyển!
Mấy người Liễu Văn Ngạn đều là thiên tài, rất nhanh họ đã hiểu rõ đạo lý trong đó. Liễu Văn Ngạn bắt đầu thử nghiệm, bỗng nhiên, ầm ầm một tiếng, khiếu huyệt của ông bị nổ tung một cái, lập tức phun ra một ngụm máu tươi!
Tô Vũ sửng sốt, Hồng Đàm cùng Trần Vĩnh cấp tốc dừng việc tu luyện, ai nấy đều nhìn về phía Liễu Văn Ngạn. Liễu Văn Ngạn tằng hắng hồi lâu, huyết dịch nhỏ xuống, ông nhíu mày, giơ tay lên: "Các ngươi đừng tu luyện!"
Ông nhìn về phía Tô Vũ, chần chờ một chút rồi nói: "Không được, có vấn đề! Có hai loại khả năng, thứ nhất, chúng ta không bị Tử Linh chuyển đổi. . ."
"Không phải!"
Tô Vũ phản bác: "Lúc ta học thì cũng chưa bị Tử Linh chuyển đổi!"
"Vậy thì chính là nguyên nhân thứ hai!"
Liễu Văn Ngạn giải thích: "Có thể là do khiếu huyệt mở ra không viên mãn, ta cảm nhận được lực cản to lớn tồn tại! Dưới tình huống nghịch chuyển, nguyên khiếu trực tiếp bạo liệt, giống như thiếu đi cái gì đó, có thể là bởi vì khiếu huyệt không đủ viên mãn nên vô phương liên thông triệt để!"
Tô Vũ sửng sốt, "Ý của ngài là cần Chu Thiên khiếu sao?"
"Đúng!"
Liễu Văn Ngạn gật đầu, "Đại khái là như thế!"
"Vậy thì mọi người có thể mở ra Chu Thiên khiếu trước. . ."
Liễu Văn Ngạn lắc đầu, "Đồ ngốc, không phải nói biết bao nhiêu khiếu huyệt liền có thể mở ra bấy nhiêu! Khai khiếu cũng sẽ có cực hạn, trước đó Nhân tộc biết được không ít khiếu huyệt, hơn 300 cái! Nhưng có ai mở ra hơn 300 khiếu huyệt như ngươi đâu?"
Ông nói: "Ngươi có thể làm được, không có nghĩa là tất cả mọi người đều có thể làm được! Có thể ngươi có thiên phú dị bẩm, có thể là vấn đề về huyết mạch, hoặc là do nguyên nhân khác, Chu Thiên khiếu mở ra tuyệt đối không phải chỉ đơn giản rằng biết vị trí khiếu huyệt liền có thể mở!"
Lúc này, Bạch Phong cũng gật đầu bổ sung thêm: "Đúng vậy! Chắc tiểu tử này có vấn đề, ta hoài nghi huyết mạch của hắn có liên quan đến Đại Yêu thượng cổ. Tiểu Tô Vũ, cho ta ít máu nghiên cứu đi, ta không nghiên cứu biển ý chí của ngươi, ta chỉ muốn xem máu của ngươi có vấn đề gì hay không thôi."
Tô Vũ nhìn thoáng qua Bạch Phong, ngài nghiêm túc à?
Không phải là muốn trả thù ta nên ngài cố ý nói vậy chứ?
Liễu Văn Ngạn cười khẽ, "Được rồi, đừng cho gì hết, vô tình bị người ta cướp đi liền phiền toái, dễ dàng bị người truy tung thậm chí là nguyền rủa. Thứ như huyết dịch này tốt nhất đừng lộ ra ngoài, thực lực Bạch Phong quá yếu, bị kẻ thù giết chết thì huyết dịch liền bị cướp đi!"
Hồng Đàm cũng hùa vào: “Sư huynh nói không sai, muốn nghiên cứu thì tự mình nghiên cứu đi! Bạch Phong quá yếu!"
Trần Vĩnh tiếp tục châm dầu vào lửa: "Sư đệ đúng là hơi yếu một chút. Tô Vũ, huyết dịch của ngươi cần phải xử lý cho tốt, dù là trong lúc đại chiến thì cũng không được lưu lại huyết dịch!"
Ngô Gia chốt hạ cuối cùng: "Sư thúc đừng nên lấy máu của sư đệ để nghiên cứu, sư đệ có thể so với Nhật Nguyệt, sư thúc thì chưa hẳn có thể nghiên cứu được huyết dịch của Nhật Nguyệt!"
". . ."
Bạch Phong ngốc trệ, ý gì vậy?
Vừa rồi chỉ có mỗi Tô Vũ nói ta yếu, nháy mắt toàn bộ người nhà đều chê ta quá yếu, ta thật sự yếu lắm sao?
Ta là Lăng Vân mà!
Ta là Lăng Vân, tối thiểu thì ta có thể đánh Lăng Vân tứ ngũ trọng, các ngươi có ý gì?
Người khác thì thôi đi, tiểu sư điệt này của mình là cô nhóc mới chỉ vào Đằng Không, thế mà cũng dám nói sư thúc của ngươi yếu?
Tô Vũ nhún vai nhìn về phía Bạch Phong, đây cũng không phải do ta nói nha.
Lão sư, tất cả mọi người đều bảo rằng ngài quá phế!
Bạch Phong nghiến răng nghiến lợi, cả giận quát: "Lần này ta muốn vào Tinh Vũ phủ đệ, không đến Sơn Hải thì không về!"
Khinh người quá đáng!
Dù sao ta cũng là thiên tài, lúc đầu ta mới chỉ Đằng Không thì đã hạ gục Hồ Văn Thăng, một kiếm đánh ngã. Ta là Đằng Không cũng kém chút nữa đã giết chết Hạ Ngọc Văn, tên kia còn từng lên Hoàng bảng, so ra thì ta giỏi hơn y nhiều.
Nếu ta không tính là thiên tài, chư thiên vạn tộc được mấy ai thiên tài hơn ta?
Bạch Phong hết sức phiền muộn!
Ta vất vả lắm mới bước được vào Lăng Vân, kết quả lại bị đám người nhà này đả kích tức muốn lộn ruột.
Vẫn là Ngô Lam thiện tâm phát tác, mở miệng nói: "Bạch lão sư không cần để ý việc này, Khổng sư tỷ đã nói với ta, thực lực yếu hay mạnh cũng không quan trọng, thực lực yếu thì có thể đi theo con đường nghiên cứu. Mọi người đều cần ngài, ngài yếu thì cũng chẳng sao! Bạch lão sư tuy hơi phế một chút nhưng ngài có thể giống như ta, chúng ta cùng đi con đường nghiên cứu, ta cảm thấy Văn Minh sư vốn dĩ nên như thế."
Nói tới nói lui, vẫn không thể rời bỏ ba chữ, ngươi quá yếu!
Bạch Phong rất muốn phát điên, mà Tô Vũ thì nhịn không được bật cười, rất nhanh, tất cả mọi người đều cười rôm rả trêu chọc anh.
Bạch Phong im lặng, một lũ hỗn đản, chỉ biết lấy ta ra trêu đùa!
-----
Ngủ thoyyyyyyyy ~