Mấy vị Đại yêu ngươi một lời ta một câu, tất cả đều lựa chọn không rời đi, dù cho phải hóa thành cư dân.
Kỳ thật rời đi cũng là cửu tử nhất sinh.
Tốt xấu gì đã tu luyện đến Sơn Hải, đám Đại yêu không ngu xuẩn như vậy, chúng nó tiếp xúc với nhất hệ của Tô Vũ quá nhiều, tuyệt đối sẽ bị người để mắt tới, một khi trở về, dù bản tộc không giết bọn nó thì có lẽ cũng sẽ bị cường tộc uy hiếp để bản tộc giao chúng ra.
Khi đó mới thật sự là sống không bằng chết.
Thực tế Tô Vũ hơi ngạc nhiên trước lựa chọn của bọn nó, dựa theo tâm tư Tô Vũ thì dù có gặp nguy hiểm, hắn vẫn muốn tự do, không bị ai quản chế, thà lưu lãng tứ xứ cũng còn hơn là bị người ta nô dịch.
Lựa chọn của đám Đại yêu lại hoàn toàn khác biệt với suy nghĩ của hắn.
Hắn cho là mình nói thả chúng nó ra thì chúng sẽ rất xúc động, sẽ hết sức hưng phấn.
Tô Vũ yên lặng một hồi, cuối cùng quyết định: "Nếu các ngươi đã quyết lựa chọn như vậy thì ta cũng không ngăn cản, muốn hóa thành cư dân thì cũng tùy các ngươi, chẳng qua là hứa hẹn khi trước xem như ta đã hoàn thành, chỉ là các ngươi không muốn mà thôi!"
Ba đầu Đại yêu bất đắc dĩ, không nói gì thêm.
Trở về ư?
Mấy chục năm rồi!
Hiện tại bản tộc như thế nào cũng không có ai biết, có lẽ địch nhân của mình đã sớm đắc thế!
Bây giờ đi về mà lại hoàn toàn không hay biết gì thì đó mới thật sự là muốn chết.
Bị giam giữ ở Nhân cảnh nhiều năm như vậy, lại còn bị Hồng Đàm rút máu quá lâu, chúng nó đều đã thương tổn căn cốt, muốn tấn cấp Nhật Nguyệt là điều vô vọng, như vậy chi bằng gia nhập cổ thành còn hơn.
Tối thiểu thì nơi đó an toàn!
Ba đầu Sơn Hải Đại yêu đã đưa ra lựa chọn, Tô Vũ nhìn về phía sáu con tiểu yêu còn lại.
Ở đây Thủy Nhân là kẻ có thực lực mạnh nhất, bây giờ nó đã là Lăng Vân bát trọng tiếp cận cửu trọng, nó sớm là Lăng Vân cao trọng từ lâu, trước đây khi được thả ra, kỳ thật nó và Ảnh Tử đã khôi phục thương thế rất nhiều, đều nhờ vào truyền thừa chi hỏa của Tô Vũ.
Lúc này, Thủy Nhân hóa thành hình người, thanh âm êm dịu nói: "Đại nhân, ta cũng nguyện ý lưu lại."
Ảnh Tử liền tiếp lời: "Thuộc hạ cũng vậy!"
Tô Vũ hơi hơi nhíu mày, lại nhìn sang bốn vị kia, Bạch Ly và Hỏa Nha đều vội vàng nói: "Thuộc hạ nguyện ý lưu lại!"
Tô Vũ vẫn cảm thấy ngạc nhiên với lựa chọn của bọn nó.
Hắn lại nhìn qua Toan Nghê và Toản Sơn ngưu, hai tên này hết ăn lại nằm, đại khái chưa từng nghĩ đến việc bỏ chạy, Toan Nghê bỗng lên tiếng hỏi: "Đại nhân... ngài thật sự đồng ý thả chúng ta đi sao?"
"Ừm?"
Toan Nghê nghe thấy giọng điệu này thì run lẩy bẩy: "Đại nhân không đồng ý thì thôi vậy."
"Ngươi muốn đi à?"
Toan Nghê thấy hắn không sinh khí, yên lặng một hồi mới mở miệng nói: "Muốn đi! Ta không muốn hóa thành cư dân, ta là thiên tài của Toan Nghê tộc, nếu đại nhân không ngăn trở thì ta muốn rời đi. . ."
"Sợ ta ăn ngươi à?" Tô Vũ trêu chọc.
Toan Nghê yên lặng lắc lắc cái đầu to lớn, "Không phải, ta ưa thích tự do tự tại dạo chơi ở Chư Thiên chiến trường, tuy ta sợ chết, nhưng năm đó ta đã từng tranh phong với thiên tài chư thiên, bây giờ ta không muốn làm thủ vệ!"
Tô Vũ thật sự có điểm ngoài ý muốn, nhưng vẫn có thể lý giải được. 20 năm trước, Toan Nghê đã từng tham dự chuyến đi tới Tinh Vũ phủ đệ, đối với các chủng tộc khác, nếu không phải thiên tài thì rất khó chiếm được cơ hội vào đó.
Mặc dù lựa chọn của Toan Nghê khiến Tô Vũ hơi ngạc nhiên, nhưng ngẫm lại thì rất hợp tình hợp lý.
Ban đầu cái tên này vẫn còn giãy giụa, gầm thét, lần đầu khi Tô Vũ tiến vào mật thất dưới đất thì đã bị Toan Nghê hấp dẫn tầm mắt.
Những ngày qua mặc dù nó đáng yêu như sủng vật nhưng trên thực tế nó không phải sủng vật, mà là thiên tài hiếm thấy của Toan Nghê nhất tộc, nó còn từng giết đệ tử của Diệt Tằm vương, đối phương là đồ đệ của vô địch mà đều không giết được nó.
Tô Vũ khẽ gật đầu, "Được! Dù ngươi không ra sức nhiều, bất quá về sau cũng coi như đàng hoàng, chẳng qua là. . . Gặp nhau rồi thì ta vẫn nên nhắc nhở ngươi một câu, cẩn thận một chút!"
"Đa tạ đại nhân thành toàn!"
Toan Nghê nói lời cảm tạ, trong mắt tràn đầy khát vọng, "Đại nhân, ta thật sự phải đi, còn xin đại nhân thứ lỗi! Mặt khác, tên ta không phải Toan Nghê, Toan Nghê là tên gọi của chủng tộc, tên thật của ta là Cổ Bác Khải Ngượng. . ."
"Biết rồi, Toan Nghê!"
Tô Vũ gật đầu, cái tên gì rác rưởi quá vậy, cả một đống lớn dài ngoằng, vẫn nên gọi Toan Nghê thì hơn.
Toan Nghê im lặng!
Sau đó nó lựa chọn từ bỏ, tùy ý ngươi vậy.
Bên cạnh, Toản Sơn ngưu cũng ngu ngơ nói: "Đại nhân, ta và Toan Nghê huynh đã hẹn nhau cùng đi hành tẩu chư thiên, nếu đại nhân không có ý kiến thì ta muốn đi với Toan Nghê!"
Tô Vũ bật cười, "Hai ngươi thế mà cũng sinh ra giao tình rồi? Toan Nghê ăn thịt, ngươi không sợ nó ăn ngươi à?"
"Hắc hắc. . ."
Toản Sơn ngưu cười to, không nói gì.
Hai gia hỏa này lựa chọn rời đi vẫn khiến người ta ngạc nhiên, dĩ nhiên, Tô Vũ cũng không quá để ý, hai vị Lăng Vân không tính quá yếu, tại Chư Thiên chiến trường chỉ cần cẩn thận một chút thì cũng chưa chắc sẽ gặp nguy hiểm lớn gì.
Tô Vũ gật đầu, "Ta sẽ an bài người đưa các ngươi rời đi. . ."
Toan Nghê khẩn trương nói: "Không cần làm phiền đại nhân, sau khi trời tối, ta và Toản Sơn ngưu sẽ tự mình độn địa ra khỏi thành, nhảy vọt qua Đông Liệt cốc, tiến vào Dục Hải bình nguyên, rời khỏi đông bộ chiến khu!"
"Vậy tùy các ngươi!"
Hai đầu Đại yêu nhẹ nhàng thở ra, chúng thật sự chỉ sợ Tô Vũ không vui.
Ngoại trừ hai đứa chúng nó, đám còn lại đều không nguyện ý rời đi, đối với lựa chọn của chúng thì đám Đại yêu khác cũng không nói gì. Mỗi người đều có lựa chọn riêng, tuổi của Toan Nghê cùng Toản Sơn ngưu không lớn, lại đều là thiên tài bản tộc, thương thế cũng gần như hoàn toàn khôi phục, thời gian bị giam giữ so với kẻ khác không dài bằng, lúc này chúng muốn đi cũng là lẽ thường.