Ban đêm, Tô Vũ tiếp tục thảo luận thần văn và công pháp cùng các vị sư trưởng.
Tỉ như truyền thụ một số công pháp của đa thần văn hệ mà Tô Vũ không biết, chẳng hạn như《Trấn sơn quyền 》,《Uẩn thần quyết 》.
Trong đại điện, mọi người nghiên cứu và thảo luận, hăng say học tập lẫn nhau.
Giống như quay lại thuở còn đến trường!
Thảo luận một hồi, trong lúc giải lao, Liễu Văn Ngạn bỗng nói: "Lần này Liễu Thành cũng sẽ tới Tinh Vũ phủ đệ!"
Tô Vũ bèn hỏi: "Ngoại trừ lão sư ta thì còn có ai đi nữa?"
Liễu Văn Ngạn đáp: "Đều đi hết!"
"Đều đi cả ư?"
Tô Vũ ngoài ý muốn, Liễu Văn Ngạn mỉm cười gật đầu, "Ta và đám Hạ Vân Kỳ đều chưa từng vào đó, bởi vì chúng ta sớm đã bị phế đi. Hồng Đàm cũng chưa vào lần nào, chỉ có Trần Vĩnh đã từng tới một lần, lần này thì y không đi, y sẽ lưu lại trông coi Liễu Thành với Liễu đại bá. Những người còn lại đều sẽ đi xem xem liệu có thể tìm được cơ hội gì hay không."
Tô Vũ cau mày, "Lão sư, các ngài đều đi... Tinh Vũ phủ đệ thần kỳ như vậy sao? Ngoại trừ bảo vật, chẳng lẽ còn có những vật khác? Nếu là bảo vật để tu luyện thì ta còn có không ít. . ."
Liễu Văn Ngạn cắt ngang lời hắn: "Không phải vấn đề bảo vật, một số thời khắc, bảo vật tu luyện không phải vạn năng! Chúng ta còn cần cơ duyên, cần cảm ngộ, cần lĩnh ngộ, cần chiến đấu! Mà Tinh Vũ phủ đệ sẽ có một số khu vực đặc thù, ví dụ như lĩnh vực thời gian, ví dụ như gia tốc hay nhiều nơi khác. . . Đây đều là thứ mà chúng ta cần! Bây giờ vạn giới thoạt nhìn hòa bình, kỳ thật ta cảm thấy cuộc chiến chư thiên không còn xa nữa! Không sớm thì muộn cũng sẽ bùng nổ đại loạn! Mà thực lực đa thần văn hệ lại quá yếu!"
"Ta không có thần văn của sư phụ thì cũng chỉ là một vị Nhật Nguyệt tam trọng, thực lực như vậy không đủ để chấn nhiếp những người khác! Thừa dịp bây giờ không có nhiều người quản chúng ta, phải kịp thời mạnh lên!"
Tô Vũ chần chờ nói: "Danh ngạch này. . ."
Liễu Văn Ngạn đáp: "Tìm Tam đại để đòi đấy. Ông ấy có danh ngạch! Gần nhất ông ấy thường xuất hiện gần Liễu Thành, bởi vì Vạn phủ trưởng rời đi nên có lẽ ông ấy cảm thấy thiếu nợ chúng ta. . . Thật ra đâu cần phải như thế! Mỗi người đều có lựa chọn của mình, không cần áp đặt lên kẻ khác, ông ấy ngủ đông tại Liệp Thiên các nhiều năm là để chuẩn bị cho chứng đạo. Khi sư phụ ta chết thì ông ấy cũng không có cơ hội tham dự, sau này đã lỡ ngủ đông lâu rồi nên đành lựa chọn tiếp tục ngủ đông mãi. Kỳ thật đó cũng là chuyện thường tình!"
Liễu Văn Ngạn thở dài: "Ta không trách ông ấy, vốn dĩ ta còn chẳng quen biết Tam đại, mặc dù ông ấy là sư tổ của ta nhưng trước đó chúng ta chưa từng gặp mặt. Bất quá, lần này ông ấy chứng đạo thành công, có lẽ sẽ cảm thấy thua thiệt chúng ta! Đã như vậy thì cứ cầm lấy danh ngạch, xem như kết thúc hết thảy mọi chuyện, để ông ấy an tâm một chút!"
Huyền Giáp!
Tô Vũ không biết Nam Vô Cương, nhưng hắn đã ở chung với Huyền Giáp một đoạn thời gian, khi đối phương là Huyền Giáp, Tô Vũ còn thích trêu chọc kích thích vài câu. Sau này khi đối phương bại lộ thân phận chân thật, lẽ ra Tô Vũ vẫn có thể liên hệ với ông.
Hiện tại hắn còn mang theo mặt nạ Huyền Cửu, Huyền Giáp là cấp trên trực tiếp của hắn, thế nên chỉ cần hắn muốn thì vẫn có thể liên hệ được với ông.
Nhưng Tô Vũ chưa một lần liên lạc lại.
Nghe Liễu Văn Ngạn nói vậy, Tô Vũ bèn đáp: "Cũng tốt! Vốn ta còn muốn tranh thủ ít danh ngạch từ chỗ cổ thành cho mọi người, nhưng lão sư đã có thì ta không cần để tâm nữa. Để ông ấy ‘trả nợ’ cho an tâm đi, đôi bên không quen thân nhau, ông ấy cũng không cần thiết làm gì vì chúng ta, ta thấy Vạn phủ trưởng vốn cũng không để ý lựa chọn của ông ấy, chẳng qua là chú ý tới thái độ của Vân Trần mà thôi."
Nguyên Thủy giáo chủ.
Vân Trần!
Đại sư huynh của Vạn Thiên Thánh. . . trên thực tế cũng chính là lão sư của ông.
Có lẽ Vạn Thiên Thánh chỉ thất vọng về Vân Trần, còn về phần Tam đại thì ông không có mấy cảm xúc. Bởi vì trăm năm trước Tam đại đã lựa chọn che giấu chính mình, tiến nhập Liệp Thiên các, khi ấy Vạn Thiên Thánh còn chưa được sinh ra.
Trong cuộc chiến ở Nam Nguyên, Vạn Thiên Thánh vẫn luôn tỏ thái độ lãnh đạm với Vân Trần và Tam đại, đa phần vẫn là vì nhằm vào Vân Trần.
Vân Trần trở thành Nguyên Thủy giáo chủ chưa quá lâu.
Liễu Văn Ngạn thở dài, "Vạn phủ trưởng. . . Thôi được rồi, không nói tới ông ấy, vị sư thúc này có thực lực rất mạnh, hiện tại cũng không biết ra sao rồi."
Nói đến đây, Liễu Văn Ngạn lại dặn dò: "Ngươi chờ Bạch gia gia tới thì rời đi ngay, ở đây lâu không phải chuyện tốt."
Tô Vũ hiểu rõ, hắn biết mọi người đều lo lắng cho mình.
. . .
Mà trong lúc Tô Vũ chờ đợi Bạch lão gia tử đến.
Trên Thiên hà đảo gần Tinh Hồng cổ thành, người càng ngày càng nhiều.
Phân chia danh ngạch!
Lần này vạn tộc muốn chính thức xác định vấn đề phân chia danh ngạch cụ thể bao nhiêu hay khi nào thì tiến vào Tinh Vũ phủ đệ.
Miễn cho khi phủ đệ mở ra, vì tranh đoạt danh ngạch mà lại bùng nổ đại loạn.
Khi đó, thiên tài vạn giới sẽ hội tụ.
Một khi đại loạn bùng nổ, vô địch chinh chiến, các thiên tài sẽ không cách nào trốn thoát một kiếp.
. . .
Minh Quang thành.
Lần trước nơi này bị Đại Hạ vương dùng một đao cắt thành hai nửa, bây giờ đã dần khôi phục, bất quá phủ thành chủ đã không còn thuộc về Minh Quang điểu nhất tộc nữa mà là bị mấy đại cường tộc chiếm đoạt.
Việc phân chia danh ngạch sẽ được diễn ra ở chỗ này. Vốn dĩ các năm trước, việc phân chia được tiến hành ở Cửu Tinh đảo.
Đáng tiếc, Cửu Tinh đảo đã trở thành dĩ vãng, cũng không ai nguyện ý vào cổ thành để thương thảo.
Phủ thành chủ được xây dựng thêm rất lớn.
Các đại cường tộc đều góp sức cải tạo phủ thành chủ.
Tiểu cung điện nằm khắp nơi, được xây quay quanh một vòng, hình thành hình vành khuyên, điều này cũng có lợi cho việc thảo luận phân phối danh ngạch sắp tới.
Bộ tộc có vô địch đều có thể tham dự vào việc tranh đoạt danh ngạch.
Bộ tộc không có vô địch trấn giữ thì có thể lựa chọn phụ thuộc vào đại tộc, hoặc là nghĩ biện pháp đi theo lối đặc thù. Lối đi đặc thù mở ra cũng là để cho tiểu tộc có được cơ hội, miễn cho các tiểu tộc triệt để tạo phản.
Lúc bấy giờ đã có mấy vị vô địch đến tham dự.
Trong cung điện to lớn, các vị vô địch cũng không tụ tập một chỗ, mà là đợi trong đại điện của tộc mình, bất quá họ muốn nói chuyện với nhau đều rất dễ dàng.
Có vô địch lên tiếng"Rốt cuộc có mời tòa thành cổ bên kia không? Cổ thành tuy có Vĩnh Hằng, nhưng mà Vĩnh Hằng ở cổ thành cũng không phải là Vĩnh Hằng của chủng tộc. . ."
"Vẫn nên mời đi! Bằng không Tô Vũ sẽ đến quấy rối."
"Hắn dám! Hắn mà quấy rối thì vạn tộc sẽ cùng hợp lại tru diệt!"
"Đừng nói những thứ vô dụng này làm gì, đã chết không ít Vĩnh Hằng rồi mà ngươi vẫn còn chưa tỉnh ra sao? Cổ thành có thực lực mạnh mẽ, ngươi cảm thấy những Vĩnh Hằng của tiểu tộc nguyện ý vì một vài danh ngạch không thuộc về chúng mà chinh chiến với cổ thành à? Cái gọi là vạn tộc cùng tru diệt, cuối cùng vẫn là do mấy cường giả chúng ta ra tay, phải chết bao nhiêu người mới có thể bình định cổ thành? Nếu thật sự giết những tượng đá thượng cổ kia, Tử Linh giới vực lại nhập cảnh thì phải làm sao?"
"Vậy thì hãy lừa gạt Tô Vũ tới, giết Tô Vũ xong hết thảy tự nhiên được giải quyết!"
". . ."
Các vị vô địch còn đang thương thảo xem nên mời hay là không mời.
Nếu Tô Vũ tới, có lẽ. . . họ có thể giết chết hắn.
Bất quá với tính cách gian manh của Tô Vũ thì chưa chắc đã cho bọn họ cơ hội.
Một lát sau, Thần vương tóc trắng của Thần tộc lên tiếng: "Vẫn nên mời đi, miễn cho hắn lại gây phiền toái! Vả lại cho cổ thành một ít danh ngạch cũng chẳng sao, nếu cổ thành không có thì chúng ta cũng khó mà xác định xem liệu Tô Vũ có muốn tiến nhập Tinh Vũ phủ đệ hay không. Ở cổ thành, chúng ta không thể đụng vào hắn, nhưng một khi hắn vào trong Tinh Vũ phủ đệ rồi thì chẳng là cái thá gì!"
"Cũng đúng!"