Cuộc chiến giành danh ngạch đã được định ra.
Các tộc đều đang triệu hoán cường giả bổn tộc, dù thế nào cũng phải lấy được một ít danh ngạch, Nhân tộc cũng triệu hoán cường giả tộc mình, Tô Vũ thấy Hoàng Đằng, Tần Phóng, Ngô Kỳ trở thành đại diện cho Nhân tộc.
Thời gian khẩn cấp, cũng may phần lớn cường giả chuẩn bị tiến vào Tinh Vũ phủ đệ đã tới, người chưa tới thì cũng đều ở chiến trường Chư Thiên, trong một buổi tối, vô địch tự mình đi đón có thể mang người đến kịp.
. . .
Cổ thành.
Tô Vũ hạ xuống.
Trong phủ thành chủ.
Lưu Hồng vẫn luôn nghe ngóng, chỉ là không ra được mà thôi, giờ phút này, thấy Tô Vũ trở về, gã tươi cười đầy mặt nói: “Hôm nay thành chủ đại phát thần uy, dương danh cổ thành ta, thật là lợi hại. Có điều cổ thành có 20 suất chiến, trừ ngươi ra, hình như không còn ai có khả năng đoạt được danh ngạch đúng không?”
Tô Vũ mặc kệ gã, truyền âm cho ai đó.
Một lát sau, Lưu Hồng bị đẩy ra ngoài, còn mấy đầu đại yêu được Vương lão dẫn dắt đi đến.
Tô Vũ nhìn thấy chúng liền nói: “Các ngươi đều ở trong thành, lời ta nói lúc trước chắc các ngươi cũng đã nghe được. Ngài mai sẽ có buổi tranh đoạt danh ngạch Tinh Vũ phủ đệ, các ngươi có muốn vào đó không? Nếu không muốn thì cũng không sao. Nếu muốn đi, vậy tự mình tham gia cướp danh ngạch!”
Nghe vậy, mấy đại yêu đều lộ vẻ khác thường, Huyết Nguyệt lo lắng hỏi: “Đại nhân, chúng ta cũng có thể đi sao?”
“Vì sao không thể?”
Tô Vũ nỏi thẳng: “Đương nhiên là lần này sẽ rất nguy hiểm, ta phải báo trước cho các ngươi! Các tộc đều muốn tranh đoạt danh ngạch, kể cả Thị Huyết tộc, ta đã thấy một vị vô địch tộc ngươi xuất hiện.”
Huyết Nguyệt không để ý lắm, Thị Huyết tộc không quá cường đại, chỉ có một vị vô địch, mà cũng có khả năng là hai vị, cụ thể thì nó không rõ ràng, có điều chưa chắc Thị Huyết tộc đã có thể lấy được danh ngạch.
Huyết Nguyệt lấy được tư cách tranh đoạt ngoài ý muốn, có thể tự mình dùng.
Phải biết rằng danh ngạch này rất trân quý, vạn tộc đều muốn tranh đoạt, một vài tiểu tộc còn không có cả cơ hội tranh đoạt.
Rất nhiều cường giả tiểu tộc đều biết, muốn chứng đạo thì phải có vật gánh chịu, mà vật gánh chịu... chẳng lẽ học Nhân tộc, giết người cướp đoạt?
Nằm mơ!
Biện pháp tốt nhất chính là tiến vào Tinh Vũ phủ đệ tìm cơ duyên, mà tiểu tộc lại khó có thể lấy được danh ngạch, dù được phân cho thì cũng chưa chắc có cơ hội cướp lấy.
Giờ phút này, nghe Tô Vũ nói vậy, Huyết Nguyệt vội vàng nói: “Nếu đại nhân không chê thực lực chúng ta yếu kém, chúng ta nguyện ý tham chiến, cướp lấy danh ngạch cho thánh thành!”
Có tổng cộng 5 vị đại yêu, thực lực đều bình thường.
Độc Nhãn thực lực mạnh nhất, khi bị Hồng Đàm bắt được, nó đã là Sơn Hải lục trọng đỉnh phong, hiện giờ mới miễn cưỡng khôi phục tới thực lực năm xưa.
Kế tiếp, Cự Sơn cũng là Sơn Hải lục trọng, Huyết Nguyệt là Sơn Hải ngũ trọng.
Cảnh giới của Độc Nhãn và Cự Sơn giống nhau, nhưng vấn đề không lớn, để xem các tộc chọn người ra sao, có thể gom đủ mỗi cảnh giới 90 vị hay không, nếu không đủ thì có thể điều chỉnh cho thích hợp.
Thủy Nhân thì có thực lực Lăng Vân bát trọng, Ảnh Tử là Lăng Vân tứ trọng.
Tô Vũ híp mắt cười nói: “Các ngươi đều biến thành cư dân, ở trong cổ thành này sẽ có ưu thế hơn người ngoài, đương nhiên, thiên tài vạn tộc đưa tới chắc chắn sẽ không yếu, các ngươi chưa chắc có thể địch lại. Nhưng năm xưa ánh mắt sư tổ ta không kém, đều bắt lấy cường giả, trong cùng cảnh giới thì các ngươi không yếu. Có thể lấy được danh ngạch hay không thì phải xem chính các ngươi, nếu không lấy được cũng không sao, ít nhất không có kẻ nào dám giết người lung tung trong cổ thành, ở thời điểm thích hợp, triệu hoán Tử Linh phụ trợ cũng không thành vấn đề!”
Tô Vũ ném ra mấy cái cổ thành lệnh, nói: “Các ngươi có cổ thành lệnh, vậy sẽ có thêm năng lực tự vệ!”
“Đa tạ đại nhân!”
Mấy đại yêu vui mừng, bọn họ đều muốn có danh ngạch.
Trong đám đại yêu mà Hồng Đàm bắt, chỉ có một kẻ duy nhất từng tới Tinh Vũ phủ đệ, đó là Toan Nghê.
Hiện nay Toan Nghê đã đi mất, đám đại yêu biết mình có cơ hội tiến vào nơi đó thì cực kì động tâm.
Dù hiện giờ bọn họ đã trở thành Hoạt Tử nhân thì cũng chẳng sao.
Lấy được thứ tốt thì có thể tăng cường thực lực, kỳ thật bọn họ gánh vác rất ít tử khí, không ảnh hưởng lớn đến tu luyện, bởi gần như tất cả đều được Tô Vũ gánh hộ.
“Được rồi, đi xuống đi, cố gắng chuẩn bị cho kĩ!”
“Rõ!”
Mấy đại yêu vui mừng rời đi, một lát sau, Bạch lão gia tử đi vào, thấp giọng nói: “Hay là ta cũng tham gia trận chiến Sơn Hải đỉnh phong, ta mở Dương khiếu, không có nhiều Sơn Hải cùng giai có thể địch nổi ta!”
Nếu lão gia tử gia nhập, vậy quả thật không có nhiều cường giả Sơn Hải đỉnh phong có thể sánh được với ông.
Đám thiên tài như Chiến Vô Song đều chưa tới cảnh giới đỉnh phong.
Tô Vũ trầm ngâm, hồi lâu sau mới nói: “Thôi, tránh bị kẻ bên ngoài phát hiện gì đó, lão gia tử an tâm tu luyện đi, về phần những cảnh giới còn lại thì ta sẽ chọn lựa từ các thành khác!”
“Được, ta nghe ngươi.”
Thật ra Bạch lão gia tử vẫn muốn tham dự, trước đây danh ngạch này rất khó lấy được, huống chi là năm nay.
“Không biết tiểu Phong có thể tham dự hay không?”
Ông không chắc chắn, hỏi một câu.
Tô Vũ lắc đầu: “Ta không rõ, trong cảnh giới Lăng Vân nhất trọng, lão sư ta xem như khá cường đại, không biết Nhân tộc có đi tìm ngài ấy hay không.”
Hiện tại Bạch Phong không quá nổi danh, nhưng không có nghĩa là thực lực anh yếu kém.
Trong cảnh giới Lăng Vân nhất trọng, có lẽ không có nhiều người có thể địch nổi anh.
Chuyện này Tô Vũ không quản được, vả lại hắn biết người đa thần văn hệ đều không phải kẻ yếu, kể cả mấy người Hồng Đàm cũng có khả năng được Nhân tộc mời tới, dù sao mấy vị đó đều muốn đi, có lẽ sẽ bàn bạc một ít điều kiện với cao tầng.
. . .
Chờ lão gia tử đi rồi, Tô Vũ tự suy ngẫm tình hình một lúc, sau đó nhanh chóng phát tin tức cho thành chủ các thành khác.
Trừ mấy đại yêu và Tô Vũ, những người còn lại sẽ được điều động từ các thành, hy vọng không đến mức không có kẻ nào đủ sức tranh tài.
Nếu đúng là vậy thì thế lực cổ thành thật đáng mất mặt.