Tô Vũ lười quản chuyện của bọn họ, hắn truyền âm cho Bạch Phát Thần vương, “Thần vương đại nhân, nên giao vật gánh chịu cho ta rồi. Ngài thấy đấy, Vô Song huynh không sao cả, ta đã giúp ngươi giải quyết phiền toái lớn! Không có ta nói đỡ, chỉ sợ Vô Song huynh không dễ thoát thân, một khi hắn bị loại bỏ, Thần tộc sẽ tổn thất rất nhiều!”
Bạch Phát Thần vương âm thầm phẫn nộ, ngươi chỉ nói mấy câu mà đã muốn lấy một khối vật gánh chịu, ngươi cho rằng vật gánh chịu dễ lấy như vậy à?
Nằm mơ!
Huống chi, đây chỉ là hiệp nghị ngầm, gã sẽ không giao ra.
Gã trực tiếp làm lơ Tô Vũ!
Ngươi muốn thì tự tìm, cho cái píp!
Tô Vũ không thèm để ý, hắn vẫn bình tĩnh tươi cười, không cho đúng không, ta không để bụng, nhưng... Thần tộc nợ ta vật gánh chịu, cuối cũng sẽ phải trả lại ta thôi.
Cứ chờ xem!
Giờ phút này, bên tai Tô Vũ bỗng nhiên vang lên thanh âm Đại Chu vương: “Ngươi đừng ba phải, Chiến Vô Song bị loại bỏ, Nhân tộc cũng sẽ được lợi! Ta không cưỡng cầu, chỉ là kiến nghị, Thần tộc không phải hạng tốt lành gì, ngươi đừng xen vào, làm vậy là kết thù với Tiên tộc.”
Việc này đáng lẽ nên để Thần tộc và Tiên tộc sống mái với nhau, Tô Vũ xen vào chẳng được gì.
Không đáng, cũng không cần thiết, lại còn chọc giận Tiên tộc.
Hiển nhiên Tiên tộc quyết tâm muốn loại bỏ Chiến Vô Song.
Tô Vũ mỉm cười, không đáp lại.
Tiên tộc... Đắc tội thì đắc tội thôi.
Để Tiên tộc chiếm thượng phong làm chi, Thần tộc không có Chiến Vô Song, không phải sẽ thiếu đi rất nhiều lạc thú hay sao?
Huống chi, Chiến Vô Song là huynh đệ của ta!
Giờ phút này, Tô Vũ vẫy tay với Chiến Vô Song bên dưới, hắn cười nói: “Vô Song huynh, đừng sợ, mọi chuyện đã qua rồi, lần sau nếu có phiền toái thì có thể tới tìm ta, số tinh huyết ta nhờ ngươi mua hộ còn lại nhớ giao sớm cho ta!”
Chiến Vô Song không để ý, yên lặng lui về trận doanh Thần tộc.
Nhưng như vậy đã đủ để mọi người hiểu một điều, hắn ta và Tô Vũ thật sự có ước định, hai kẻ này đã thông đồng với nhau, nếu không vừa rồi Chiến Vô Song đã không giao tinh huyết cho Tô Vũ.
Lúc này, Tô Vũ truyền âm cho Bạch Phát Thần vương, “Thần vương đại nhân đừng nên lật lọng với ta, cổ thành liên thủ cùng Thần tộc, Thần tộc sẽ không chịu thiệt! Ta và Vô Song huynh đánh nhau sinh ra giao tình, loại giao tình này mới là bền chắc nhất! Hiện giờ Ma tộc rung chuyển, Tiên tộc như hổ rình mồi, e là Thần tộc sẽ bị nhằm vào, hợp tác cùng ta có gì không tốt, ta rất thích cường giả Thần tộc, nếu đại nhân không ngại thì gả một vị Thần nữ cho ta để liên hôn cũng được, Tô Vũ ta rất dễ nói chuyện!”
“...”
Bạch Phát Thần vương nhíu mày, liên hôn?
Ngươi nghiêm túc sao?
Ngay sau đó, Tô Vũ lại truyền âm: “Đương nhiên của hồi môn không cần nhiều, chỉ cần vài khối vật gánh chịu mà thôi, yêu cầu của ta không cao!”
Cút!
Thần vương phẫn nộ, nghĩ gì vậy?!
Bất quá sao tác phong của gia hỏa này lại có cảm giác quen thuộc như thế?
Bỗng nhiên, ánh mắt gã nhìn thấy Hạ Hổ Vưu phía dưới, trong lòng sửng sốt, không nhịn được thầm mắng một tiếng, đúng, là Hạ gia!
Con trai Hạ Long Võ!
Gia hỏa này thân phận tôn quý, lại thô bỉ như đồ tể, thời gian qua, kẻ này đi khắp nơi xin liên hôn với các đại tộc, lại còn làm không ít đại tộc tiểu tộc động tâm.
Thân phận cao, địa vị cao, nghe nói Hạ Hổ Vưu sẽ trở thành Phủ chủ Đại Hạ phủ, mấu chốt là yêu cầu hắn đưa ra không nhiều, ví dụ như, một tộc muốn liên hôn chỉ cần bỏ ra 10 sợi thiên địa huyền quang, vài giọt Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch, mười mấy thanh Địa binh... là đủ.
Đối với một chủng tộc mà nói, mấy thứ này quả thật chỉ là con số nhỏ.
Nhờ vậy mà có thể liên hôn cùng Đại Hạ phủ, thành lập liên hệ với Đại Hạ vương và Huyết Đồ vương cũng không tồi.
Vấn đề là... Hắn cầu hôn quá nhiều.
Ban đầu mọi người không biết.
Không lâu sau, tin tức truyền ra, trong khoảng thời gian ngắn, vị này chạy bảy tám chục nhà xin liên hôn, điều này làm không ít chủng tộc phẫn nộ, thế này còn tính là liên hôn sao?
Không những thế, gia hỏa mập mạp đó còn không tha cho mấy chủng tộc thưa thớt nghèo khó.
Hai ngày trước, hắn chạy tới Hỏa Trư tộc, Hỏa Trư tộc vừa nghèo vừa yếu, gia hỏa này cảm thấy không lấy được gì, suy xét một hồi, hắn bảo Hỏa Trư tộc đưa hắn một ngàn Hỏa Trư làm hộ vệ... Ngươi xác định đám Hỏa Trư kia sống sót tới được Nhân tộc sao?
Bạch Phát Thần vương lại nhìn về phía Tô Vũ, hít sâu một hơi, vô sỉ!
Nhân tộc càng ngày càng vô sỉ!
Hoặc là nói, thế hệ này, Nhân tộc kỷ nguyên này đều vô sỉ, có thể là bởi vì thế cục cấp bách tạo nên, các thời đại trước, Nhân tộc đều bá đạo dũng mãnh, không đến nỗi mặt dày không biết xấu hổ như hiện tại!
Gã lười để ý tới Tô Vũ, trầm giọng nói: “Đừng vì việc nhỏ mà lãng phí thời gian, xác định danh sách tham chiến đi, hôm nay các tộc triệu tập nhân thủ, ngày mai bắt đầu cạnh tranh danh ngạch! Ngoài ra, chỉ cho phép cùng giai so đấu, không được tham dự nhiều trận cạnh tranh!”
Lời này dành cho ngươi đấy, Tô Vũ!
Tô Vũ nhún vai, tươi cười, không thèm phản bác gã, phản bác cũng vô dụng, hiển nhiên mọi người sẽ không đáp ứng cho hắn làm như vậy, bằng không một mình Tô Vũ có thể cướp lấy ít nhất mấy trăm danh ngạch.
Vạn tộc có kẻ nào cùng giai có thể đấu với Tô Vũ sao?
Hiện tại còn chưa phát hiện!
Tô Vũ thưởng thức tinh huyết trong tay, hắn cực kỳ vui vẻ, đã lâu chưa mở ra giao diện sách họa mới, có lẽ hôm nay có thể mở ra một ít.
Hy vọng có tinh huyết Văn Minh sư.
Hắn không quá để ý đến trận chiến tranh danh ngạch ngày mai, bằng thực lực chính mình, chẳng lẽ danh ngạch Lăng Vân cửu trọng có thể bay mất sao?
Mình không dùng hết cũng có thể bán đi.
Hơn nữa lần này cổ thành lấy được mấy chục danh ngạch tham chiến. 36 tòa cổ thành, không đến mức không có kẻ nào hữu dụng đúng không?
. . .
Tô Vũ nhàn nhã tự tại, giờ phút này, Huyền Vô Cực và Đạo Thành lại lộ vẻ bất đắc dĩ và phẫn nộ.
Đạo Thành thở dài một tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào thần văn mà không nói chuyện.
Bọn họ tự cho là tính kế không tồi, kết quả... Ở trong mắt người khác, đó chỉ là trò cười.
Y nhìn thoáng qua Tô Vũ trong cổ thành huyền phù trên không, ánh mắt biến ảo không ngừng, thật sự không có biện pháp đối phó với gia hỏa kia sao?
Thù giết vợ, thù sát sư, lẽ nào y không thể báo?