Huyền Vô Cực bị tát bay, bên kia, sắc mặt Đạo vương cực kỳ khó coi, có điều ông vừa đứng dậy thì đã thấy ba tượng đá huyền phù trước đại điện Tiên tộc.
Tô Vũ chậm rãi gằn từng tiếng: “Lời ta nói lúc trước là gió thoảng bên tai à? Hô thẳng tên húy của ta, muốn chết sao? Có phải Tiên tộc không có quy củ hay không? Đạo vương thì thôi, nhưng Huyền Vô Cực không xứng, có phải hắn chán sống rồi không?”
Nơi xa, Huyền Vô Cực miệng đầy máu tươi, trên mặt có một dấu tay lớn!
Vẻ mặt Tô Vũ vẫn bình thản như thể người vừa ra tay không phải là hắn, có điều lời thốt ra lại đậm mùi sát ý: “Nể mặt mũi tổ tiên Huyền Hách vương của ngươi, tha cho cái mạng chó nhà ngươi! Nếu còn dám làm càn, ta sẽ đích thân giết ngươi!”
Ánh mắt Huyền Vô Cực tràn đầy phẫn nộ!
Ở trước mắt mọi người, hắn đã bị Tô Vũ tát một cái, vô cùng nhục nhã!
Khốn kiếp!
Tô Vũ lại khịt mũi coi thường, vẻ mặt như thể không buồn chấp trẻ nhỏ, ngay lập tức ba tượng đá biến mất.
Đạo vương nhíu mày nhìn thoáng qua Tô Vũ, Tô Vũ liền nói: “Đạo vương, đừng nhìn ta như vậy, nếu tôn tử Đạo Thành của ngươi gọi thẳng tên ngươi, ngươi có vui không? Không phân tôn ti trên dưới! Tiên tộc trọng quy củ, vậy mà hiện giờ lại có một đám không có quy củ lởn vởn ở trước mặt mọi người.”
Đạo vương hít sâu một hơi, áp lửa giận xuống, ông nhìn thoáng qua Huyền Vô Cực, truyền âm ra lệnh: “Đừng phân cao thấp với Tô Vũ, đừng gọi tên hắn trước mặt mọi người, hiểu chưa?”
Sao cứ phải tự chuốc lấy nhục nhã làm gì?
Lúc trước Tô Vũ đã nổi bão vì chuyện này, nhưng... Mọi người đã quen miệng.
Bởi vì Tô Vũ còn quá trẻ.
Dùng kính xưng để gọi mãi thì thật sự rất khó.
Thường thường, trong lúc lơ đãng đều gọi tên.
Kết quả gia hỏa này lại là kẻ thích gây sự, Chiến Vô Song còn chưa sao, Huyền Vô Cực đã bị hắn tát cho mất hết mặt mũi!
Phía dưới, những người khác cũng xem hoa cả mắt.
Vốn còn một vài Nhân tộc tức giận bất bình, hiện tại, bọn họ đều cúi đầu không dám nói lời nào.
Quá hung tàn!
Huyền Vô Cực là hậu duệ của Tiên vương, ở trong mắt mọi người, Tiên tộc có thể nói là cường tộc đệ nhất vạn giới, vậy mà ở trước mặt nhiều vị Tiên vương như vậy, Tô Vũ không nể mặt mũi chút nào, lập tức tát bay Huyền Vô Cực.
Đối với thiên tài Tiên tộc mà Tô Vũ còn dám làm thế, vậy hắn sẽ cho ai mặt mũi?
Kẻ lúc trước bị quát mắng, bị hắn đá lăn sang một bên, hiện tại cũng không dám ghi thù, chỉ là cái tên mà thôi, tốt nhất chỉ nên thì thầm trong lòng, lần sau ai dám gọi tên hắn, bị hắn nghe được, có lẽ cũng sẽ không có kết cục tốt.
Chiến Vô Song nhìn Tô Vũ, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Hắn học được một đạo lý từ Tô Vũ.
Có đôi khi, không cần thiết phải giữ mặt mũi.
Nếu không, ngươi sẽ không sống được.
Ngày đó nếu hắn quyết giữ mặt mũi, Tô Vũ chắc chắn sẽ giết hắn. Cũng chính vì hắn lựa chọn không biết xấu hổ, lựa chọn đáp ứng làm việc giúp Tô Vũ, cho nên hắn mới còn sống.
Hôm nay, Huyền Vô Cực dùng chiêu trò thể diện để kích thích Chiến Vô Song... Có điều hắn hoàn toàn không hề dao động.
Mặt mũi đã mất từ lâu rồi.
Hắn bại bởi Tô Vũ, thân thể bị đánh bạo, lại vẫy đuôi lấy lòng Tô Vũ để sống tiếp, hiện giờ, hắn còn thể diện nữa ư?
Còn lời thề với Huyền Vô Cực, hắn chỉ nói là ai giết nhiều hơn, mà không nói là hắn không giết.
Bởi vì hắn biết, hắn không giết nhiều người như vậy.
Những kẻ kia chắc chắn là do Huyền Vô Cực giết.
Giờ phút này, mọi người tựa như đang xem một vở hài kịch.
Tô Vũ xen vào, tâm tư mọi người đều rất phức tạp.
Chiến Vô Song chắc chắn đã giết người!
Nhưng hắn không thừa nhận, còn muốn thề cùng Huyền Vô Cực, nhưng Huyền Vô Cực lại không muốn, còn nói sang chuyện khác, chỉ bằng nhiêu đó thì các vô địch đã cơ bản đoán được những gì đã trải qua.
Chắc chắn Chiến Vô Song đã đạt thành hiệp nghị gì đấy cùng Tô Vũ, để hắn ta giết người lấy tinh huyết.
Mà Huyền Vô Cực vẫn luôn đi theo, có lẽ... Cũng âm thầm giết không ít người, nhân cơ hội tạo ra huyết án lớn hơn nữa rồi đổ hết lên đầu Chiến Vô Song.
. . .
Trên không trung.
Tô Vũ khinh miệt cười một tiếng, vẻ mặt lười biếng nói: “Ta thấy việc này có thể giải quyết như sau, Tiên tộc và Thần tộc, một bên cấm Chiến Vô Song, một bên cấm Huyền Vô Cực và Đạo Thành, quá đơn giản!”
Lời này vừa nói ra, Đại Chu vương liền hùa theo: “Ta cảm thấy ý kiến của Tô thành chủ rất hay!”
Ma Qua khó được lúc không tranh luận với hắn, lão nhàn nhạt nói: “Có lẽ đây là câu nói xuôi tai nhất của Tô thành chủ ngày hôm nay, Ma tộc cũng tán thành!”
Tộc nhân của các ngươi gây ra chuyện lớn, vậy thì đừng đi vào!
Các tộc khác lộ ánh mắt khác thường, có người lên tiếng: “Việc này đúng là phải điều tra rõ, cho mọi người một cái công đạo, không bằng làm theo lời Tô thành chủ đi, Chiến Vô Song, Huyền Vô Cực, Đạo Thành, 3 người bọn họ tạm thời không được tham dự, chờ điều tra xong sẽ đưa ra quyết định!”
Muốn gây sự đúng không?
Hay lắm, chúng ta cũng đang cảm thấy hai tộc các ngươi quá mạnh!
Tô Vũ nở nụ cười, “Tiên tộc Huyền Vô Cực và Đạo Thành... Hai kẻ này chưa từng gặp thất bại, chỉ thích tính kế, không xứng bêu xấu trước mặt vô địch vạn tộc, vu oan hãm hại làm gì, không thú vị chút nào! Kẻ thông minh thì đến đâu cũng sống tốt, có thời gian làm vậy còn không bằng ám sát Chiến Vô Song! Biết Chiến Vô Song muốn giết người, thuê Liệp Thiên các làm bên thứ ba đi giải quyết, cực kì thích hợp, sao phải tự mình âm thầm đi theo, còn thuận tiện giết người rồi đổ tội cho hắn làm gì? Ngu ngốc!”
“...”
Một đám người đồng loạt nhìn về phía hắn.
Tô Vũ thở hắt ra, “Nhìn ta làm gì, đâu phải ta làm, ta chỉ suy đoán một chút mà thôi! Cơ bản chắc không sai, cấm hết không phải là xong sao, dù sao bọn họ cũng không giết ta, tiểu tộc thảm thật đấy, bị giết cũng chẳng dám nói gì! Thần Tiên đại tộc, ai dám trêu chọc? Còn không phải muốn giết liền giết à? Tiểu tộc bi ai, quen dần là được, mọi người không cần quá mức để ý!”
Có người lạnh lùng nói: “Tô thành chủ nói đùa, hiện tại vẫn chưa có chứng cứ...”
Tô Vũ ngáp một cái, “Đừng nói với ta làm gì, người chết đâu phải con trai ta! Ta không quan tâm các ngươi chết bao nhiêu! Huống chi, tới vô địch rồi, ai còn để ý mấy tên Sơn Hải Nhật Nguyệt đã chết. Nói thật, ta còn chưa phải vô địch mà đã chẳng thèm quan tâm huống chi là mấy người đã tới vô địch, Sơn Hải Nhật Nguyệt chết thì thôi, khác gì giẫm chết mấy con kiến đâu.”
“Đủ rồi!”
Bạch Phát Thần vương nhíu mày, “Các ngươi muốn để đám tiểu bối chế giễu sao?”
Gã nhìn về phía Huyền Vô Cực, chất vấn: “Huyền Vô Cực, viên ngọc phù kia rốt cuộc ngươi lấy từ đâu ra?”
Ánh mắt Huyền Vô Cực biến ảo, sau một lúc lâu, hắn cúi đầu thưa: “Đại nhân thứ lỗi, có lẽ ta đã bị lừa!”
Dứt lời, hắn đánh một chưởng về phía một vị Sơn Hải tiểu tộc bên dưới, ầm một tiếng, đối phương lập tức nổ tung, Huyền Vô Cực cắn răng quát: “Đó chính là kẻ đã gạt ta, xem ra ta đã hiểu lầm Vô Song huynh, bị người lợi dụng!”
“...”
Một tràng hài kịch!
Giết một vị cường giả tiểu tộc để hạ màn.
Tô Vũ bật cười, có lẽ hai bên đều cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì sẽ phải nhận tội, còn không bằng giải hòa.
Hiển nhiên, vừa rồi hai bên đã đạt thành nhất trí.
Coi như việc này chưa từng xảy ra!
Chiến Vô Song không thừa nhận, Huyền Vô Cực cũng không thừa nhận, chẳng lẽ lại đi lục tung ký ức của bọn họ sao?
Còn muốn hồi tưởng thời gian thì căn bản là không có khả năng.
Đạo vương thầm thở dài một tiếng, mở miệng nói: “Vô Cực, lần sau đừng lỗ mãng làm việc! Còn trẻ, quá xúc động! Vậy mà để người khác lợi dụng, ngươi thật là... Cũng may đây chỉ là hiểu lầm, việc này bỏ qua đi!”
Dứt lời, gã nhìn về phía những người khác, đoạn nói: “Còn hung thủ tàn sát các tộc, chúng ta sẽ điều tra sau, đừng vì việc nhỏ này mà ảnh hưởng đại cục. Tinh Vũ phủ đệ đã sắp mở ra, chư vị, thời gian quý giá, không thể lãng phí.”