Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1960 - Chương 1960: Ta Không Giết Người!

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1960: Ta Không Giết Người!
 

Đạt thành thỏa thuận với Bạch Phát Thần vương xong, lúc này Tô Vũ mới cười bảo: “Mọi người đừng nhìn ta, chỉ là một đoạn hình ảnh mà thôi, thật giả còn khó nói! Làm giả thứ này khó lắm à? Huyền Vô Cực, ngươi nói xem, ngươi lấy thứ này từ đâu ra?”

Tô Vũ nói thẳng: “Thứ gì cũng phải có nguồn gốc của nó, bằng không tùy tiện lấy ra, cẩn thận Thần tộc người ta tính sổ với ngươi, phán tội cố ý vu hãm Chiến Vô Song.”

Huyền Vô Cực bình tĩnh trả lời: “Tô thành chủ không cần biết nó từ đâu ra, đối phương sợ bị trả thù, hiện tại trên người Chiến Vô Song có rất nhiều tinh huyết, nếu không tin thì chỉ cần điều tra nhẫn trữ vật của hắn là có thể xác định thật giả! Đối chiếu với những chủng tộc có người bị giết, chắc chắn tinh huyết đều ở trên người hắn!”

Hồi tưởng thời gian cũng vô dụng, bởi vì tất cả đã bị hủy diệt.

Thủ đoạn khác cũng khó có thể tra ra, nhưng có một điều chắc chắn, đó là hiện tại Chiến Vô Song đang giữ rất nhiều tinh huyết, đây là bằng chứng rõ ràng nhất.

Tô Vũ muốn gánh tội sao? Huyền Vô Cực sẽ không cho hắn cơ hội.

Hắn ta muốn Thần tộc mất hết uy danh, Thần tộc không còn thiên tài dẫn đầu tiến vào Tinh Vũ phủ đệ, Ma tộc nội chiến, Chiến Vô Song không thể tiến vào, vậy trong hành trình tiến nhập Tinh Vũ phủ đệ sắp tới, Tiên tộc có thể chiếm thượng phong.

Chỉ cần định tội Chiến Vô Song, lần này Tiên tộc sẽ đại thắng!

Không đánh mà thắng!

Huyền Vô Cực bình tĩnh nói: “Hơn nữa, Chiến Vô Song cướp lấy tinh huyết cho ai, ta nghĩ chắc Tô thành chủ cũng biết!”

Tô Vũ bật cười, chỉ chút chuyện này mà muốn làm khó ta?

“Biết chứ, ta bảo Chiến Vô Song mua một phần lớn tinh huyết cho ta, ta sẽ trả tiền, chẳng lẽ Chiến Vô Song mua đủ rồi sao?”

Dứt lời, hắn nhìn về phía Chiến Vô Song bên dưới, cười hỏi: “Vô Song huynh, tinh huyết ta cần, ngươi đã mua đủ chưa?”

Chiến Vô Song hơi ngẩn người, đứng lên đáp: “Được một phần!”

“Vậy giao cho ta đi!”

Chiến Vô Song không nói gì, nhanh chóng vứt hộp ngọc lên, Tô Vũ mỉm cười bắt lấy, bên kia, Huyền Vô Cực nhíu mày, “Tô thành chủ, tinh huyết này không phải mua được, mà là Chiến Vô Song giết người lấy được!”

Tô Vũ phẩy tay, “Ta đâu cần biết hắn lấy được như thế nào! Có lẽ hắn mua của Bạch Phát Thần vương thì sao, ta không quan tâm! Ta thanh toán tiền, đồ là của ta. Còn kẻ giết người có phải Chiến Vô Song hay không... Cái này ai biết? Trừ khi có vô địch hồi tưởng quá khứ, nếu không, muốn giả trang thì quá đơn giản, còn kỹ năng chủng tộc ấy à... Nguyên Thủy Thần tộc đâu chỉ có mình Chiến Vô Song, nhiều người như vậy, ai biết là kẻ nào nhàn rỗi ra ngoài giết chóc...”

Phanh!

Đúng lúc này, trong đám người, một Nguyên Thủy Thần tộc Nhật Nguyệt cửu trọng đánh bay một vị đồng tộc Sơn Hải bát trọng, phẫn nộ quát: “Tên khốn kiếp, Thiên Tề, vậy mà ngươi dám giả mạo Vô Song ra ngoài tùy ý giết chóc cường giả khắp nơi, hôm nay ta phải trừng trị ngươi!”

“...”

Tô Vũ tươi cười nhìn về phía Bạch Phát Thần vương, gã hơi cứng người, giờ thì gã đã hiểu ý Tô Vũ, Tô Vũ vốn không định gánh tội, hắn chỉ phụ trách nhận lợi ích, còn tội lỗi thì để Thần tộc tự tìm người gánh thay.

Chỉ cần không phải là Chiến Vô Song, vậy thì cường giả Sơn Hải bát trọng nào cũng được.

Còn vật gánh chịu, Tô Vũ không cần biết đối phương có giao ra hay không... Tô Vũ không chắc chắn, hắn cũng không quá coi trọng, kỳ thật dù hắn không nói, có lẽ cuối cùng Thần tộc cũng lựa chọn như vậy, chỉ là trước đó Thần tộc bối rối, trong lòng chỉ nghĩ không thể để Chiến Vô Song xảy ra chuyện.

Giờ phút này bọn họ mới phản ứng lại, phối hợp theo lời Tô Vũ nói.

Phía dưới, cường giả Nhật Nguyệt cửu trọng lộ vẻ phẫn nộ, nhìn các vô địch trên không, cung kính nói: “Chư vị đại nhân, là ta dạy dỗ không nghiêm! Thiên Tề giết chóc lung tung, lo bị ta phát hiện nên mới giả mạo Vô Song. Đúng là to gan lớn mật! Ta sẽ cho các đại nhân một lời công đạo! Hủy bỏ thân thể hắn, trong ngàn năm, không được rời khỏi Thần giới! Ngoài ra, còn phải chịu địa hỏa đốt cháy trăm năm, sét đánh trăm năm...”

“...”

Bốn phương tám hướng, ánh mắt các cường giả trở nên khác thường.

Huyền Vô Cực giận dữ, “Vị đại nhân này sao lại làm vậy? Người ra tay không phải Thiên Tề. Chiến Vô Song, tới nước này mà ngươi vẫn dám làm không dám nhận sao? Người do ngươi giết, vậy mà còn cần đồng tộc gánh tội thay ngươi?”

Những thiên tài như Chiến Vô Song, phần lớn đều là tính tình ngay thẳng.

Đây là sự thật!

Dựa theo lời Tô Vũ phán, đó gọi là sĩ diện hão.

Giờ khắc này, sắc mặt Bạch Phát Thần vương biến ảo, vội truyền âm nói: “Vô Song, ngươi quan trọng hơn Thiên Tề nhiều. Trừng phạt chỉ là nói miệng mà thôi, không ảnh hưởng toàn cục, cùng lắm thì khi ngươi xong việc, ngươi bồi thường cho hắn là được, tuyệt đối không được thừa nhận là ngươi giết người!”

Nếu không, Chiến Vô Song không thể tham dự trận chiến sắp tới, Thần tộc sẽ tổn thất lớn!

Còn giải thích với vạn tộc thì cũng chỉ là cho bọn họ mặt mũi mà thôi, phá hủy thân thể một vị Sơn Hải bát trọng Nguyên Thủy Thần tộc, các ngươi còn chưa hài lòng sao?

Mang về Thần giới khiển trách, chẳng lẽ các ngươi muốn đích thân giám sát?

Nếu các ngươi dám thì cứ đến!

Chẳng lẽ phải yêu cầu bọn ta giết chết đối phương đền mạng?

Muốn giết cũng được thôi, nhưng phải xem tộc nào dám hoàn toàn đắc tội với Thần tộc!

Chỉ cần cho chút mặt mũi liền xong việc.

Đúng lúc này, Chiến Vô Song chủ động lên tiếng: “Ta không giết những người này, ta không giết người.”

Hắn nhìn về phía Huyền Vô Cực, lại nhìn Đạo Thành, bình tĩnh nói: “Trước đó ta bị Tô Vũ đánh bạo thân thể, ta vẫn luôn bế quan khôi phục thân thể, không có thời gian đi giết ai. Huyền Vô Cực, chính ngươi giết người, hà tất phải vu oan cho kẻ khác? Dám làm không dám nhận sao? Ngươi dám nói ngươi không giết bọn họ ư? Có lẽ... Còn có cả Đạo Thành! Tiên tộc các ngươi muốn làm gì? Muốn làm lãnh tụ vạn giới à?”

Huyền Vô Cực nhíu mày, sao lại thế này?

Hành động này không phù hợp với tính cách Chiến Vô Song!

Hắn hoài nghi có người giả trang Chiến Vô Song, loại sự tình như vậy, Chiến Vô Song bị dồn đến đường cùng, hắn ta sẽ thừa nhận. Huyền Vô Cực và Đạo Thành đã tính toán rất lâu, dù Thần tộc không thừa nhận thì chính Chiến Vô Song cũng sẽ điên tiết lên mà thừa nhận.

Nhưng... Chiến Vô Song lại phủ nhận!

Cổ quái!

Hắn còn đang nghĩ ngợi, Chiến Vô Song đã đề nghị: “Huyền Vô Cực, chúng ta nhờ Vĩnh Hằng tộc mình và Vĩnh Hằng Thiên Uyên tộc liên thủ lập thiên mệnh chi chú, ai nói dối, kẻ đó sẽ chết ở cổ thành! Thế nào?”

Huyền Vô Cực lạnh nhạt đáp: “Chiến Vô Song, ngươi giết người, vì sao ta phải lập thiên mệnh chi chú cùng ngươi?”

Chiến Vô Song bình tĩnh đáp: “Bởi vì ta không giết người, ta hoài nghi những hình ảnh đó đều là giả, Thiên Tề sợ ta bị ngươi vu hãm cho nên không thể không thừa nhận, hắn muốn thay ta gánh tội... Nhưng ta không cần, bởi vì không phải ta làm! Là ngươi giết người rồi vu oan cho ta! Hình ảnh có thể làm giả, thiên mệnh chi chú là đơn giản nhất, chúng ta lập lời thề, những cường giả thiên tài vạn tộc chết gần đây, kẻ nào giết một người sẽ bị bị trời phạt một lần, như vậy công bằng không?”

Hắn nhìn Huyền Vô Cực, ánh mắt lạnh nhạt, “Ngươi và cả Đạo Thành đều là đầu sỏ gây nên chuyện này, sao phải phủ nhận? Đừng làm trò cười cho kẻ khác! Nếu các ngươi dám thì lập tức thề đi, giờ đây Tiên tộc dã tâm không nhỏ, muốn thừa dịp Ma tộc hỗn loạn, Nhân tộc bị nhằm vào, cố ý muốn gây rối Thần tộc ta sao?”

“...”

Huyền Vô Cực nhìn hắn ta, sau một lúc lâu, đạm mạc nói: “Chiến Vô Song, ngươi bị Tô Vũ đánh bại liền...”

Bộp! Một tiếng vang lớn!

Huyền Vô Cực bị tát bay, bên kia, sắc mặt Đạo vương cực kỳ khó coi, có điều ông vừa đứng dậy thì đã thấy ba tượng đá huyền phù trước đại điện Tiên tộc.

Bình Luận (0)
Comment