“Ta biết một chút.”
Thiên Hà giải thích: “Không nói đâu xa, chỉ riêng việc tiến vào Tinh Vũ phủ đệ, trong tình huống bình thường sẽ phân chia dựa theo tuổi, không phải phân theo thực lực, Tô huynh hiểu ý ta không?”
Tô Vũ ngoài ý muốn, nhướng mày: “Theo tuổi?”
“Đúng!”
Thiên Hà bất đắc dĩ nói: “Dựa theo tuổi tác của bọn ta, có lẽ sẽ bị phân đến tầng bảy trở lên! Nguy hiểm quá lớn! Nhưng dựa theo tuổi tác của ngươi, có khả năng chỉ xuất hiện ở tầng một, tầng một là một đám người trẻ tuổi, có nguy hiểm không? Nếu xui xẻo, một vài lão già Đằng Không cũng sẽ xuất hiện ở tầng bảy, ngươi ngẫm lại xem, tầng bảy nguy hiểm thế nào, có khả năng là một đám Nhật Nguyệt thậm chí là vô địch hội tụ, nếu là ngươi, một Đằng Không tới đó sẽ có kết cục gì?”
Tô Vũ chần chờ: “Đánh chết Nhật Nguyệt, bị vô địch đánh chết.”
“...”
Đệt!
Thiên Hà câm nín, ta nói nghiêm túc, ngươi lại giỡn với ta.
Mà khoan... Có lẽ Tô Vũ thật sự có thể làm vậy.
Thiên Hà lại nói: “Cho nên, kẻ lớn tuổi mà thực lực yếu thì tốt nhất là đừng đi vào, nếu vào đó, ngươi đừng cảm thấy ta kẹt ở Đằng Không mấy trăm năm, không ai có thể địch nổi ta. Ta vô địch cùng giai thì cũng vô nghĩa mà thôi, bị phân phối đến tầng bảy tầng tám, vậy chỉ có thể chờ chết! Có khi vừa bước vào một bước thì đã tẫn mạng!”
Lúc này Tô Vũ mới hiểu về vấn đề tuổi tác mà bọn họ nói.
Nói cách khác, đồ cổ không có bất cứ ưu thế gì, ngược lại còn khó khăn hơn.
“Vậy nếu có người truyền tống tới tầng chín...”
“Chưa từng có ai đi đến tầng chín, trong tình huống bình thường, nhiều nhất là đến tầng bảy.”
Thiên Hà lại nói: “Ngoài ra, ngươi đừng nghĩ Tinh Vũ phủ đệ là một lầu các thật sự, đó là một thế giới, một thế giới rộng lớn! Mỗi tầng là một thế giới, không phải là phủ đệ đơn thuần, ngươi đừng hiểu sai mà cảm thấy nó rất nhỏ!”
Tô Vũ ngạc nhiên: “Rất lớn ư?”
“Rất lớn, cực kì lớn!”
Thiên Hà cười nói: “Ta chưa từng đến đó, nhưng kẻ từng đến TINH VŨ PHỦ ĐỆ tiết lộ rằng mỗi tầng ở nơi này chính là một thế giới! Ngươi ở tầng một, muốn đến tầng hai sẽ rất khó khăn!”
Tô Vũ kinh ngạc, nhưng đã hiểu.
Rất lớn!
Nghĩa là không gian tranh đấu sẽ rất lớn, nếu nơi đó nhỏ, tất cả tụ bên nhau thì xong đời, cường giả vừa xuất hiện liền có khả năng bị tàn sát hết.
Thiên Hà nói: “Khi đi vào, không chỉ có hoàn cảnh nguy hiểm, vạn tộc đe dọa, mà trong Tinh Vũ phủ đệ còn có hung vật! Một ít chủng tộc thượng cổ, Thiên binh, binh khí đứt gãy, tàn hồn đã chết... Đều rất đáng sợ!”
Tô Vũ gật đầu, có vẻ hắn phải thu thập thêm tư liệu, không thể không biết gì mà tùy tiện tiến nhập, rất dễ gặp nguy hiểm.
Hắn phải hỏi thăm tin tức từ Liệp Thiên các và cả các tượng đá, biết rõ tình huống rồi tính.
. . .
Ngoài cổ thành.
Tô Vũ bay lên, hắn thấy rất nhiều người, còn nhiều hơn cả hôm qua.
Hắn nhìn về phía đại điện Nhân tộc, thấy được vài người quen, quả nhiên Bạch Phong cũng ở trong đó, thấy Tô Vũ, Bạch Phong vẫy vẫy tay, không kêu gọi, nhưng cũng không giả vờ không quen biết.
Tô Vũ là học sinh của anh, giả vờ cũng vô dụng.
Khi Tô Vũ đến, có vẻ Bạch Phát Thần vương và những người khác đã thương nghị xong, gã bình thản nói: “Quy tắc rất đơn giản, hai người giao đấu, một người đánh bại kẻ địch, kẻ bị đánh bại phải lập tức rời khỏi, danh ngạch thuộc về người chiến thắng!”
“Ví dụ, Tô thành chủ giao chiến cùng những người khác. Có tổng cộng 90 người, một vị trong đó đánh bại 88 vị, cuối cùng Tô thành chủ đánh bại vị kia, thế thì Tô thành chủ chỉ có thể lấy được 2 danh ngạch mà không phải là 90 cái!”
“...”
Tô Vũ bật cười, “Các ngươi hạn chế ta không phải cũng là hạn chế chính mình sao? Hà tất phải vậy!”
Nếu làm theo quy định như gã nói, tức là muốn lấy cả 90 danh ngạch thì rất khó khăn.
Có kẻ đã thương lượng hợp tác, ta cho ngươi đánh bại, ngươi có thêm mấy cái danh ngạch, cuối cùng sẽ bàn bạc cách phân chia.
Bạch Phát Thần vương bình tĩnh đáp: “Không phải là để hạn chế Tô thành chủ, mà là các tộc không đồng ý phương án hôm qua, hiện tại chỉ có thể làm như thế, không phải chỉ có Tô thành chủ tổn thất, tổn thất lớn nhất sẽ là mấy tộc chúng ta, nhưng để thuận lợi phân chia danh ngạch, chúng ta vẫn phải đáp ứng!”
Quả thật làm vậy không phải chỉ hạn chế một mình Tô Vũ, các thiên tài khác đều sẽ bị hạn chế.
Tô Vũ mỉm cười, “Đã hiểu, tốc chiến tốc thắng, thừa dịp những người khác chưa phản ứng kịp thì đã bóp chết toàn bộ, vậy thì tất cả đều là của mình, so trò chơi tốc độ phản ứng ấy hả, không thành vấn đề!”
Việc nhỏ!
Một đám vô địch, có người câm nín, có người bật cười, quả thật vậy, chỉ cần ngươi đủ nhanh, những người khác sẽ không có cơ hội tranh giành vé của ngươi.
Bạch Phát Thần vương tiếp tục nói: “Ngoài ra, nhận thua liền ngừng, nhận thua xong phải lập tức rời khỏi! Nếu không nhận thua, trong cổ thành không dễ giết người, kẻ nào cứng đầu không nhận thua, muốn kéo dài thời gian, vậy thì chỉ cần đánh bại rồi ném vào cổ phòng, coi như đã bị đào thải!”
Biện pháp này không tồi, dù sao ở trong cổ thành, có vài người cảm thấy đối thủ không dám giết người, kiên quyết không nhận thua cũng rất phiền toái.
Bị đánh rồi ném vào cổ phòng có thể tính là đào thải, vậy không thành vấn đề.
Tô Vũ cười hỏi: “Nếu chủ động tiến vào cổ phòng thì sao? Nếu như vậy là đào thải, vậy danh ngạch thuộc về ai?”
Tô Vũ cười tủm tỉm: “Không thể thủ tiêu luôn chứ? Ta cảm thấy, nếu có kẻ chủ động tiến vào cổ phòng, bị đào thải, vậy danh ngạch sẽ thuộc về người thắng trận đó, ai mạnh thì thuộc về người đấy, không có vấn đề gì chứ? Nếu không, vừa tiến vào, 89 vị khác đều tiến vào cổ phòng, đều bị đào thải, còn không phải do ta đánh bại, vậy chẳng phải 89 danh ngạch kia sẽ vô chủ sao?”
Bạch Phát Thần vương gật đầu, “Ta cũng muốn nói vậy! Nếu cuối cùng chỉ còn lại 7 – 8 người, vậy chia đều những danh ngạch vô chủ, nếu chỉ còn lại một người, vậy thì tất cả thuộc về người đó!”
“Được!”
Tô Vũ không có ý kiến gì, dù sao cũng không chỉ hạn chế mình ta.
Hắn cười tủm tỉm: “Đúng rồi, ta muốn hỏi một chút, một người có thể tham gia mấy trận không?”
“Hả?”
Bạch Phát Thần vương nhíu mày: “Hôm qua đã nói rồi, không thể!”
Tô Vũ khoát tay, “Ta nhớ mà. Nhưng ta muốn nói là, ta đột phá cảnh giới hoặc là cảnh giới hạ xuống, có thể tham gia trận chiến khác không?”
Tô Vũ cười nghiền ngẫm: “Ví dụ như, hiện tại ta là Lăng Vân thất trọng, đánh xong thất trọng, ta tiến vào bát trọng, đánh xong bát trọng, ta lên đến cửu trọng, như vậy được chưa?”
“...”
Một đám người nhìn hắn, vẻ mặt dại ra.
Tô Vũ cười lớn: “Đừng vậy mà, ta nói nghiêm túc đấy, cảnh giới cũng là thật sự, bảo đảm không phải ngụy trang, là cảnh giới hàng thật giá thật, các ngươi cảm thấy như vậy có được không? Đừng chỉ nhằm vào ta, ý tưởng này xem như lợi dụng quy tắc hợp lý, nếu các ngươi có thể làm được thì cũng có thể giống ta.”
Ma Qua Ma vương không nhịn được, tức giận quát: “Tô Vũ, ngươi đừng quá đáng!”
Tô Vũ kinh ngạc: “Ta quá đáng? Ta hỏi ý kiến mà thôi, có gì mà quá đáng? Thật khó hiểu! Ta hoàn toàn có thể tăng cảnh giới lên đánh tiếp, đánh tới Lăng Vân cửu trọng, làm sao, không thể à?”
“...”
Mọi người đau đầu!
Chỉ có mình Tô Vũ hắn lắm vấn đề, nào có ai như vậy.
Đạo vương trầm giọng nói: “Một người chỉ có thể tham dự một trận!”
Tô Vũ nhún vai: “Xem đi, lại nhằm vào ta, haizz, đám người các ngươi không dám chơi liều! Chẳng có gì thú vị!”
“...”
Bốn phía, đám người nhìn các vô địch bị Tô Vũ chọc tức, không dám hé răng.
Gia hỏa này thật giỏi.