Tô Vũ lại híp mắt cười hỏi: “Đúng rồi, danh ngạch dự thi không hạn chế phải là đồng tộc đúng không? Cổ thành nhà ta không tiện phân tộc!”
Mọi người nhìn hắn, hắn lại muốn làm gì?
Ma Qua nhíu mày, “Không hạn chế chủng tộc!”
Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra: “Đây là các ngươi nói đấy, đừng có đổi ý, nếu đổi ý nữa thì quá nhàm chán!”
Đạo vương trầm giọng: “Chỉ cần ngươi không quấy rối, tự nhiên sẽ không đổi ý!”
Dứt lời, ông ta nhìn về phía những người phía sau Tô Vũ, đoạn hỏi: “Tô thành chủ, 20 danh ngạch phe ngài đã có đủ chưa? Nếu không đủ, Tiên tộc không ngại giúp thành chủ chia sẻ một chút.”
“Đủ rồi!”
Tô Vũ cười lớn, “Yên tâm đi, dù có nhiều danh ngạch hơn nữa thì vẫn đủ người, hiện tại có phải nên bắt đầu trận chiến Đằng Không nhất trọng không?”
“Có thể!”
Tô Vũ liền nói: “Cổ thành chúng ta cũng phái người tham chiến...”
Dứt lời, Tô Vũ tùy ý tung ra một giọt máu rơi vào cổ thành, ngay sau đó, một Tử Linh hiện lên, Đằng Không nhất trọng!
Tô Vũ vẽ vòng sáng trên đầu Tử Linh, vui vẻ nói: “Tuyển thủ đây! Đằng Không nhất trọng, các Đằng Không cảnh khác có thể tiến vào cổ thành tham chiến, đánh chết hắn thì danh ngạch chính là của các ngươi, không thì đánh vào cổ phòng cũng được.”
Tứ phương câm lặng.
Mẹ nó, vậy cũng được à?
Đám người Đại Chu vương cũng ngây người, vậy cũng được sao?
Tô Vũ liền nghiêm mặt nói: “Ta vừa hỏi có phải chủng tộc khác cũng được hay không, chính các ngươi đã nói là không thành vấn đề, Tử Linh tộc cũng là chủng tộc, là người dân cổ thành ta, kỳ thật thực lực yếu lắm, Đằng Không nhất trọng cùng giai đánh chết hắn không khó, không thành vấn đề đúng không? Đúng rồi, quên mất, xin lỗi nhé, đối phương không thể tiến vào cổ phòng, chỉ có thể đánh chết hắn thôi!”
“...”
Má!
Một đám người cuồng mắng.
Giết Tử Linh trong cổ thành, đây là tự tìm phiền toái sao?
Đùa cái gì vậy?
Tô Vũ không quá để ý, thậm chí hắn còn bày cách: “Thật sự không khó đâu! Các ngươi có thể chờ đến khi đại chiến sắp kết thúc, còn dư lại vài người thì liên thủ đánh chết hắn, đánh chết liền chạy, không đến Nhật Nguyệt thì sẽ không chủ động phong thành, yên tâm đi, ta không phải loại người cố ý làm khó dễ kẻ khác, nhưng tốt nhất là đến cuối trận mới giải quyết hắn, bằng không đang thi đấu mà lỡ tay giết hắn, các ngươi sẽ gặp phiền toái đấy, Tử Linh sẽ không ngừng đuổi giết các ngươi!”
Một đám người không còn lời gì để nói, quả thật có thể đối phó Tử Linh.
Mấy người còn lại liên thủ đánh chết Tử Linh khi thi đấu kết thúc, sau đó ra khỏi thành, vấn đề sẽ không lớn.
Nhưng... má nó, trong trận chiến, Tử Linh này sẽ đào thải không ít người.
Tử Linh tuy yếu ớt, nhưng cũng rất khó chơi.
Tô Vũ tươi cười, “Quy tắc đã nói rõ, chư vị đều là vô địch, đừng sửa đổi quá nhiều, ta thì dễ nói chuyện, nhưng bắt bẻ hạn chế ta mãi cũng không vui đâu, Tử Linh cũng không phải phiền toái không giải quyết được, có đúng không?”
Vài vị vô địch liếc nhìn nhau, hồi lâu sau, Bạch Phát Thần vương lạnh lùng nói: “Được thôi!”
Tử Linh là phiền toái có thể giải quyết.
Nếu tiếp tục hạn chế Tô Vũ, sửa đổi quyết định nữa thì quả thật có điểm không ổn, quá mất mặt. Có điều nói đi cũng phải nói lại, gia hỏa Tô Vũ này hết sức khôn lỏi, vậy mà để Tử Linh tới đoạt danh ngạch!
Ngươi không phục cũng không được!
Tuy thực lực bọn chúng rất yếu, bất quá lại dễ nhặt của hời, bởi vì chiến đấu với Tử Linh thật sự phiền toái, sợ ra tay nặng sẽ lỡ đánh chết đối phương.
Đám người Thiên Hà cũng lộ vẻ mặt cổ quái.
Vị Tô thành chủ này thật biết chơi.
Đánh chết cũng không đau lòng!
Tử Linh còn nhiều lắm!
Tô Vũ lại nói: “Ta có kiến nghị, chỉ là kiến nghị mà thôi, tốt nhất là đừng đánh chết Tử Linh, chỉ là một cái danh ngạch, thời gian vừa đến thì lập tức kết thúc! Nếu đánh chết hắn, kết cục sẽ có thêm Tử Linh! Vừa thi đấu xong lại gặp chuyện như vậy cũng không ổn! Nếu không được thì coi như Tử Linh không tồn tại, cho hắn một cái danh ngạch thì đã sao? Đúng không?”
Một đám người câm nín.
Mẹ nhà hắn, lời hay ý đẹp gì hắn cũng nói hết rồi.
Chúng ta có thể nói thêm cái gì?
Nếu không thì... từ bỏ việc giết Tử Linh cũng được.
Bạch Phát Thần vương lười tranh cãi, mất kiên nhẫn quát: “Đằng Không nhất trọng chuẩn bị, 90 người, nếu không đủ thì sẽ điều chỉnh!”
Dứt lời, gã liếc nhìn Tô Vũ, thầm mắng một tiếng!
Nếu sớm biết vậy thì đã không lựa chọn cổ thành.
Nhưng các tộc đều hy vọng thi đấu trong cổ thành, giảm bớt tổn thất, mấy đại cường tộc cũng chỉ có thể đi theo, nếu không vạn tộc đều không đáp ứng phương thức xác định danh ngạch như vậy.
Tô Vũ rất hài lòng.
Nhìn đầu Tử Linh nhỏ yếu trong thành, hắn tươi cười càng thêm xán lạn, đáng tiếc không có trận chiến vô địch, bằng không ta gọi Tinh Nguyệt lên chơi với các ngươi, các ngươi dám đánh chết Tinh Nguyệt sao?
Khi ấy mới vui!
. . .
Tô Vũ phái Tử Linh thi đấu đã khiến trận đấu trở nên thú vị hơn hẳn.
Trận đấu Đằng Không nhất trọng.
Đây mới chỉ là bắt đầu, sau đó còn có 35 trận nữa, Tử Linh Đằng Không nhất trọng khá yếu, nhưng những cảnh giới sau thì chắc chắn không yếu.
Giờ phút này, trong đám người Nhân tộc, Chu Hồng Lượng cũng ở đây.
Cậu chính là... Đằng Không nhất trọng.
Mới vừa bước vào Đằng Không không lâu.
Chu Hồng Lượng nhìn một hồi, một vòng này, Nhân tộc có hai vị Đằng Không nhất trọng tham gia thi đấu, trừ Chu Hồng Lượng, một vị khác đến từ Đại Tần phủ, là một vị cường giả trong quân.
Chu Hồng Lượng truyền âm: “Lát nữa đi vào liền tìm một chỗ trốn, đừng thể hiện, đừng giết người, đừng đánh nhau...”
Đối phương nhìn cậu một cái, khẽ nhíu mày.
Không đánh nhau?
Vừa vào liền trốn?
Chu Hồng Lượng truyền âm: “Nghe ta là được, chúng ta quá yếu, mới Đằng Không nhất trọng, tử khí trong thành lại cực kỳ nồng đậm, chưa chắc có thể chống đỡ được lâu.”
Cậu còn ném một cái nhẫn trữ vật cho người kia: “Một chút Thiên Nguyên khí, chịu đựng càng lâu càng tốt!”
Người nọ kinh ngạc nhìn cậu, còn đưa cái này cho ta, để làm gì vậy?
Bạch Phát Thần vương quát lớn: “Vào thành!”
Mấy chục thân ảnh lập tức lao vào thành.
Vừa vào thành đã nhanh chóng phân tán.
Tử Linh phe Tô Vũ quá nổi bật, trên đầu còn có vòng sáng.
Một vài Đằng Không cường đại nhanh chóng tìm kiếm mục tiêu.
Mà Nhân tộc chính là mục tiêu đầu tiên của bọn họ.
Nhưng người tham gia trận đấu này chính là Chu Hồng Lượng, hậu duệ lão Chu gia không giỏi đánh nhau, tuy nhiên, bọn họ lại giỏi chơi cái khác.
Mới vừa vào thành, Chu Hồng Lượng đã tung ra một đống sương khói màu đen...
Kỳ thật đó không phải sương khói!
Có người thấy vậy, lập tức nhíu mày.
Bạch Phát Thần vương hừ lạnh: “Trận đấu tiếp theo, triệu hoán hệ không được đi vào!”
Nhân tộc thích chơi âm mưu.
Giờ phút này, cổ thành đã bị Tô Vũ phong tỏa.
Đám sương đen lan rộng, nháy mắt hóa thành mấy ngàn con kiến, toàn bộ kiến nhỏ tự bạo.
Trong thành lập tức có nhiều thêm mấy ngàn đầu Tử Linh.
Tử khí tức khắc trở nên nồng đậm.
Lúc này, vị cường giả trong quân Đại Tần phủ cùng tiến vào với Chu Hồng Lượng mới hiểu ý cậu, y vội vàng tìm một chỗ trốn, hiện tại phiền toái không phải địch nhân, mà là tử khí, tử khí nồng đậm kinh khủng.
Đối với bọn họ mà nói, một chút tử khí nhập thể cũng có khả năng tạo thành phiền toái lớn.
Tìm chỗ an toàn chịu đựng nửa giờ rồi tính/
Chịu không nổi, tự nhiên liền đào thải.
Người Đại Minh phủ không định đánh nhau với người ta, có đánh cũng chưa chắc đã thắng.
Cực khổ đánh nhau quá phiền toái.
Chu Hồng Lượng không hề khách khí, trực tiếp tung ra một cái lôi đài thật lớn.
Đó cũng là đặc sản của Đại Minh phủ!
Có thể dùng như bảo vật phòng ngự!
Chu Hồng Lượng ngồi xếp bằng trong lôi đài, trong tay xuất hiện một sợi Thiên Nguyên khí, cậu cười thô bỉ, chờ người khác bị tử khí đào thải, cậu chịu đựng đến cuối cùng, tự nhiên có thể phân chia danh ngạch!