Bên ngoài.
Không ít người nhìn về phía Tô Vũ, kể cả Ma Đa Na, hành động của Chu Hồng Lượng làm cho bọn họ nghĩ tới Tô Vũ lúc trước, hắn cũng từng làm như vậy.
Giết chết vô số Thôn Thiên Kiến, dẫn tới Tử Linh dày đặc cổ thành.
Giờ phút này, Đạo vương nhíu mày, tuyên bố: “Vòng tiếp theo, cấm triệu hoán hệ đi vào, ngoài ra Tử Linh quá nhiều. Tô thành chủ, trận tiếp theo phải thay tòa cổ thành khác, bằng không sẽ ảnh hưởng quá lớn, những người sau không thể thi đấu!”
Vòng thứ nhất qua rồi thì không sao.
Nhưng Tử Linh nhiều cũng là một phiền toái.
Tô Vũ lại bình thản đáp: “Sợ cái gì, bảo mọi người chuẩn bị nhiều hơn, có cơ hội tôi luyện một chút cũng tốt! Vốn dĩ trong Tinh Vũ phủ đệ cũng có thông đạo Tử Linh, Tử Linh cũng không ít, ở đây không thích ứng được thì còn có ta chiếu cố, nhưng nếu cứ như vậy, đến Tinh Vũ phủ đệ thì không phải là tìm chết sao?”
Lời này vừa nói ra, có người kinh ngạc nhìn Tô Vũ.
Có vô địch tiểu tộc chần chờ hỏi: “Tô thành chủ, trong Tinh Vũ phủ đệ cũng có thông đạo Tử Linh sao?”
Tô Vũ tùy ý hỏi lại: “Ngươi không biết à?”
“Cái này... Thật đúng là không biết.”
Ma Qua lạnh nhạt nói: “Không biết là bình thường, kỳ thật không cần phải lo lắng, ở tầng 4 trở lên mới có thông đạo Tử Linh, các ngươi không vào được, lo lắng cái này làm gì!”
Nghe vậy, mọi người đã hiểu, rất nhiều kẻ ngạc nhiên nhìn về phía Tô Vũ, không ngờ Tô Vũ lại biết không ít chuyện.
Tô Vũ cười tủm tỉm nói: “Đừng nhìn ta như vậy, ta biết nhiều mà! Dù sao cũng có cường giả Bán Hoàng thời đại thượng cổ chỉ điểm, nhưng... Đáng tiếc, ta không vào được! Có kẻ nhìn chằm chằm vào ta, ta cũng rất khó chịu, mà đành chịu thôi!”
Ma Qua nhìn hắn, hỏi thẳng: “Tô thành chủ không định tiến vào sao?”
“Đúng thế!”
Tô Vũ cười cười, “Ta nào dám đi vào, đi vào không phải là muốn chết sao? Đương nhiên mọi người cũng phải cẩn thận một chút, biết đâu ta lại ngụy trang vào đó, tuyệt đối đừng gặp phải ta, bằng không ta sẽ giết người diệt khẩu!”
Hắn nói như thật như giả, mọi người cũng không biết rốt cuộc hắn có đi hay không.
Có lẽ sẽ vào!
Nhưng... Cũng không dám nói trước.
Trong thành, giờ phút này, đám tu giả Đằng Không nhất trọng đều muốn chửi chết cả nhà Chu Hồng Lượng.
Đệt!
Làm gì đấy?
Vừa vào thành đã có mấy ngàn Tử Linh xuất hiện, vậy còn chơi thế nào?
Bọn chúng có ở khắp nơi!
Hiện tại không phải là so xem ai mạnh hơn, mà là so xem ai chịu đựng lâu hơn, nếu may mắn, Tử Linh chỉ du đãng xung quanh, nhưng một khi gặp sinh linh, Tử Linh cũng sẽ công kích sinh linh, lần đầu tiên Tô Vũ vào thành đã từng bị công kích.
Hơn nữa, Đằng Không nhất trọng quả thật quá yếu.
Tử khí nồng đậm rất khó gắng gượng!
Đằng Không nhất trọng bình thường đã khó mà chống đỡ được.
Giờ khắc này, cường giả các tộc đều vận dụng thần thông.
Tuy chỉ là Đằng Không nhất trọng, nhưng dù sao cũng là đại diện cho bản tộc thi đấu, thế nên bọn họ vẫn có một ít thủ đoạn.
Tô Vũ thấy vài gia hỏa có thủ đoạn bất phàm, tuy hơi yếu nhưng thủ đoạn thật sự không tồi, chẳng hạn như một vị tu giả Kim Linh tộc trong Ngũ Hành tộc, y hóa thành một thanh kiếm mỏng huyền phù cạnh biển gỗ trước cổ phòng, Tử Linh đi ngang đều bỏ qua y.
Hắn cũng thấy Ảnh tộc hóa thành cái bóng của Tử Linh, trốn vào bóng của đối phương, che lấp hành tung.
Cũng thấy Minh tộc dâng lên một đạo Minh Thổ chi vực bao quanh, Tử Linh tự động tránh lui, không hề công kích.
Còn thấy được Tiên tộc, nguyên khí nồng đậm, không ngừng tan rã tử khí.
Cường giả các tộc đều vận dụng thần thông tộc mình, còn có một vài gia hỏa thiên phú dị bẩm căn bản không sợ tử khí, lúc này đang đi khắp nơi đánh lén tu giả dự thi, bức bách một vài tu giả không thể không trốn vào cổ phòng tị nạn, đối thủ trốn vào đó nghĩa là kẻ này đã thành công đạt được một danh ngạch.
Hắn còn nhìn thấy một Thải Diện đến từ Liệp Thiên các, lúc bấy giờ, kẻ đó hô lớn: “Bán Thiên Nguyên khí đây, một phần 20 Liệp Thiên điểm, đừng hòng cướp đoạt, không thì một phần cũng không có...”
Tô Vũ không nhịn được nhìn về phía Liệp Thiên các, bên kia vẫn an tĩnh như trước.
Đám người kia làm ăn đến trình độ này.
Không phục không được!
Có vẻ bọn họ đã chuẩn bị từ sớm, luôn mang theo Thiên Nguyên khí để dự phòng trong mọi tình huống, giờ thì hay rồi, tiện đường làm ăn.
Tuy đám tuyển thủ chỉ là Đằng Không nhất trọng, nhưng sau khi tiến vào, mỗi người đều bộc lộ thủ đoạn bất phàm.
Tô Vũ còn thấy có người chạy đến phủ thành chủ của hắn, không biết có phải bởi vì cảm thấy quanh phủ thành chủ ít Tử Linh hay không.
Tô Vũ đang quan sát, bên cạnh bỗng có thêm một người.
Tô Vũ không được tự nhiên, vội nói: “Lam giáo chủ, ngươi cứ chạy đến chỗ ta như vậy sẽ rất nguy hiểm! Các trấn thủ đại nhân đều đang giám sát đề phòng, ta từng dặn dò, nếu có kẻ nào tùy ý tới gần ta thì đều phải giết chết!”
Giờ phút này Lam Thiên không tạo hình nữ nhân, y đang là lão nhân tiên phong đạo cốt, vuốt chòm râu thật dài, cảm khái nói: “Ngươi trưởng thành rồi, biết vận dụng trí tuệ của mình! Không tồi, Thiên Thánh không nhìn lầm ngươi!”
Má nó!
Ngươi đứng đắn chút đi!
Tô Vũ câm nín, rõ ràng lúc trước khi vị này hóa thân thành Triệu Minh thì còn khá đứng đắn, sao bây giờ lại không bình thường chút nào như vậy?
Lam Thiên vuốt chòm râu, cười hỏi: “Ngươi đang mắng ta?”
“Không!”
“Đừng phủ nhận!”
Lam Thiên tươi cười, rồi nghiêm mặt nói: “Tô Vũ, theo ta đi vạn tộc chi đạo đi! Tam thân hợp nhất tuyệt đối có vấn đề! Chỉ có vạn tộc chi đạo, vạn đạo hợp nhất mới là chính thống!”
“...”
Cút!
Tô Vũ cạn lời, ngươi nhắm vào ta làm gì, không phải đám người Đại Chu vương đang ở bên kia sao?
Hắn đang muốn nói vài câu, Lam Thiên bỗng truyền âm: “Tin tưởng ta, tam thân hợp nhất tuyệt đối có vấn đề! Ba tính cách bất đồng, quỹ đạo bất đồng, sao có thể hợp nhất? Quá khứ là ngươi, tương lai là ngươi, nhưng cũng không phải là ngươi! Tam thân hợp nhất, ba người đều là ngươi, nhưng lại không phải ngươi! Mà với vạn tộc chi đạo, ta chỉ coi đó là phân thân, là công cụ, ta vẫn là ta, vạn đạo duy ngã! Vạn Thiên Thánh đi theo con đường vạn đạo duy nhất, ta đi con đường vạn đạo duy ngã, phân thân của ta chỉ là phân thân, hắn không có phân thân, hắn chỉ là hắn. Tô Vũ... Tin tưởng ta, tam thân hợp nhất tuyệt đối không phải đạo chính thống, đi con đường này nhất định sẽ có vấn đề, chuyện đó sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra!”
Trong lòng Tô Vũ khẽ động, nhìn về phía y.
Lam Thiên vuốt chòm râu, vẻ mặt tiên phong đạo cốt, ánh mắt tràn ngập trí tuệ, y giờ phút này và y trước đó tựa như hai người khác nhau, hoặc có thể nói đó vốn dĩ là hai người, y tiếp tục truyền âm: “Ta tin điều đó, ngươi sẽ tới bước này sớm thôi, đến lúc đó ngươi sẽ phát hiện tam thân hợp nhất quá rác rưởi! Rác rưởi đến mức không dám tưởng tượng! Không tin thì ngươi hỏi tượng đá đi, ngươi đã bao giờ thấy tượng đá tam thân phân ly chưa?”
Tô Vũ sửng sốt!
Tượng đá... Tam thân...
Này... Có ý tứ gì?
Đúng, hắn chưa từng thấy phân thân của tượng đá, không phải bởi vì đối phương đã thạch hóa nên không thể phân thân sao?
Chẳng lẽ không phải?