Hậu điện.
Tinh Hồng vừa yên vị, mới nhắm mắt thì Tô Vũ đã tới.
Hắn đá bay Lưu Hồng đứng ở cửa, Lưu Hồng không nhịn được chửi ầm lên: “Tô Vũ, ngươi quá đáng rồi đấy!”
Ta chỉ đứng ở cửa một lúc mà thôi, vậy mà ngươi lại đá ta!
Oanh!
Cánh cửa đại điện đóng lại, Tô Vũ không để ý tới gã, gần đây gia hỏa Lưu Hồng này thường xuyên chạy đến hậu điện, phải bảo Tinh Nguyệt giám sát gã mới được.
Hắn đóng cửa lại, hơi khom người, chần chờ nói: “Đại nhân, ta muốn hỏi một vấn đề, hy vọng đại nhân có thể giải thích nghi hoặc cho ta!”
“Nói đi.” Tinh Hồng lười biếng đáp.
Tô Vũ tự hỏi một lát, rồi mở miệng: “Đại nhân, tại thời đại thượng cổ, có kẻ nào ghi chép văn minh vạn tộc hay không, kẻ đó sẽ lưu giữ khí tức, công pháp, văn minh, thói quen, thiên phú kỹ...”
“Hả?”
Tinh Hồng đột ngột mở mắt nhìn về phía Tô Vũ, Tô Vũ cũng nhìn Tinh Hồng.
Tinh Hồng đã thạch hóa bỗng nhiên nhăn mày, hồi lâu sau, y mở miệng nói: “Rất nhiều người ghi chép, cái ngươi gọi là ghi chép là như thế nào?”
Tô Vũ giải thích: “Ghi chép tỉ mỉ! Thậm chí phân tích công pháp của bọn họ, thay đổi thành thứ chính mình có khả năng tu luyện.”
Tinh Hồng trầm mặc hồi lâu, cẩn thận đáp: “Ta không biết, có lẽ... là có.”
Tô Vũ ngoài ý muốn, ngài không biết ư?
Tinh Hồng vừa muốn nói gì đó, phía dưới bỗng có người cất tiếng: “Ngươi muốn nhắc đến Thời Gian sư đúng không?”
“...”
Tô Vũ ngây ngẩn, vội hỏi: “Tinh Nguyệt đại nhân biết sao?”
“Không biết.”
Tinh Nguyệt thuận miệng đáp lại, thật lâu sau mới nói: “Nhưng hình như đã từng nghe nói qua, có điều không nhớ rõ.”
Tinh Hồng xen vào: “Ký ức của nàng không hoàn chỉnh, có lẽ thực sự không nhớ được, nhưng, Thời Gian sư... Tinh Nguyệt, ngươi xác định thượng cổ có Văn Minh sư như vậy à?”
Có vẻ đây là cách gọi phân biệt từng loại Văn Minh sư.
Thượng cổ có sao?
Tinh Hồng không chắc chắn, y biết không nhiều lắm, giờ phút này, y chần chờ một lát rồi nói: “Thời đại thượng cổ, trăm hoa đua nở, vạn đạo đua danh! Dạng Văn Minh sư gì cũng có, nhưng ta không rõ về kiểu người mà ngươi nói.”
Tinh Nguyệt cũng lên tiếng: “Bổn tọa cũng không biết, chỉ là nghe lời ngươi miêu tả, theo bản năng nghĩ tới từ này. Thời Gian sư hoặc là Thời Không lữ giả... Có lẽ khi ta còn sống, từng có người nhắc đến nó với ta.”
Tô Vũ gật đầu, bây giờ hắn đã không còn rối rắm nữa, chỉ hiếu kỳ hỏi: “Chẳng lẽ khi Tinh Nguyệt đại nhân còn sống cũng là đại nhân vật thượng cổ?”
Kẻ có thể thành Tử Linh vô địch, có khả năng khi còn sống đã là vô địch.
Chắc chắn không yếu, tại thượng cổ, có lẽ cũng là hạng người có danh tiếng.
Tinh Nguyệt lười đáp lời, không thèm quan tâm.
Tô Vũ cười nói: “Tinh Nguyệt đại nhân đừng ghi thù ta như vậy, nói thật, ta từng bảo hộ đại nhân vài lần. Như hôm nay đây, Nhân tộc đã đề nghị giúp ta chém giết đại nhân, nhưng ta không đáp ứng! Đại nhân, tấm lòng của ta với ngài sáng rõ như nhật nguyệt!”
Tinh Nguyệt phẫn nộ quát: “Ngươi tới giết ta thử xem!”
Ta đường đường là quân chủ, dễ giết như vậy sao?
Khinh người quá đáng!
Tô Vũ vội vàng tươi cười lấy lòng, “Đại nhân hiểu lầm, ta không có ý này, ta bảo hộ ngài còn không kịp, ta chỉ muốn nói rằng, ta và đại nhân là nhất thể, chúng ta có mối quan hệ ích lợi tương quan, đều là người một nhà, cho nên đại nhân không cần ghi thù ta mãi như thế, ngài cảm thấy có đúng không?”
Tinh Nguyệt hừ lạnh một tiếng!
Một lát sau, nàng lạnh lùng nói: “Tô Vũ, ta không sợ ngươi! Ta cũng không tin ngươi có thể hút cạn ta, sớm hay muộn bổn tọa cũng biến ngươi thành Tử Linh! Dù bổn tọa không thể thì chắc chắn ngươi cũng sẽ sớm chết, ngươi đắc tội quá nhiều cường giả!”
Tô Vũ cười lớn: “Ta lại không lo lắm, ta chết rồi thì sẽ thành thuộc hạ của đại nhân, phụ trợ đại nhân nhất thống Tử Linh giới, chắc đại nhân còn chưa biết, ta đã chuẩn bị sẵn Sinh Tử quả rồi, chỉ chờ cơ hội để khôi phục ký ức, cùng ngài lang bạt Tử Linh giới thôi!”
“Sinh Tử quả?”
Tinh Nguyệt sửng sốt, hồi lâu sau, không biết là bất đắc dĩ hay là bất lực, hoặc là phát điên, nàng tức giận nói: “Ai cho ngươi Sinh Tử quả? Ta không thích ngươi đã chết còn nhớ kỹ tất cả!”
Tô Vũ đã chết mà còn giữ ký ức, vậy thì chắc chắn sẽ rất đáng ghét!
Phiền lắm!
Tinh Nguyệt nổi giận, quát một câu xong liền yên lặng, nàng không muốn nói chuyện với Tô Vũ nữa.
Mỗi lần nói chuyện cùng Tô Vũ, nàng đều sẽ rất tức giận, rất phẫn nộ.
Tinh Nguyệt biến mất, Tinh Hồng bật cười, “Cho nàng biết ngươi có Sinh Tử quả làm cái gì?”
Tô Vũ cười đáp: “Như vậy nàng sẽ không chờ mong ta chết nữa, tránh việc quấy rối ta. Dù ta chết thì vị quân chủ đại nhân này cũng sẽ phải chịu đựng phiền toái ta mang đến cho nàng...”
Đương nhiên, khi đó có thể Tinh Nguyệt sẽ đối phó với Tô Vũ, nhưng Tử Linh vất vả lắm mới biến đổi được, nàng nỡ từ bỏ như vậy sao?
Nhắc chuyện này với Tinh Nguyệt là để tránh việc nàng hãm hại mình ở thời khắc mấu chốt, không thì sẽ rất nguy hiểm.
Dù sao Tô Vũ cũng bị nàng thay đổi, Tinh Nguyệt vẫn có thể chế ước hắn.
Không hàn huyên thêm, Tô Vũ ra khỏi hậu điện, trong lòng yên lặng nhớ kỹ cái tên mà Tinh Nguyệt nói, Thời Gian sư, hoặc là Thời Không lữ giả.
Không, nếu thế thì Tô Vũ thích xưng là người ghi chép văn minh hơn.
Nghe có hơi hướng nghệ thuật hơn!
Thượng cổ thật sự tồn tại chức nghiệp như vậy sao?
Tinh Hồng không biết, hoặc là vì cấp bậc y thấp, hoặc chỉ là tiểu nhân vật, nhưng nếu sách họa kim sắc đúng như mình suy đoán, vậy Tô Vũ cảm thấy có thể là do Tinh Hồng cấp bậc thấp.
Dù sao ở thời đại thượng cổ, có lẽ thực lực mấy người như Tinh Hồng không yếu, nhưng chỉ sợ địa vị không phải loại cao cấp nhất.