Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1985 - Chương 1985: Đặc Tính Vi Diệu Của Thần Văn Mới

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1985: Đặc Tính Vi Diệu Của Thần Văn Mới
 

Tô Vũ đột ngột bắt lấy Cục lông nhỏ cầm trong tay, mặc kệ nó ủy khuất, đột ngột nhét thần văn vào trong miệng nó.

Cục lông nhỏ kinh hãi!

Nhử mồi!

Hương Hương muốn dụ dỗ nó, nó quen kịch bản này quá rồi.

Nó vội vàng hô: “Không ăn, ta tuyệt đối không ăn! Đánh chết cũng không ăn, ta không phải loại cục lông như vậy, Hương Hương, ngươi nghe ta giải thích...”

“...”

“Nghe ngươi giảo biện thì có!”

Tô Vũ hừ lạnh một tiếng, nhíu mày nói: “Không bảo ngươi ăn, đừng nói nhảm, mở miệng ra, thể chất ngươi cổ quái, thần văn không dung nhập được vào cơ thể ngươi, có lẽ ngươi thật sự là thần văn hóa thân, gia hỏa kỳ lạ!”

“...”

Cục lông nhỏ buồn bực, không phải cho ta ăn à?

Vậy để ta ngậm liếm làm gì?

Sở thích kỳ quặc thật.

Có biết làm vậy là ác với ta lắm không?

Lỡ ta thèm quá rồi nuốt mất, ngươi lại đòi bóp chết ta thì sao?

Tuy nghĩ vậy, nhưng nó vẫn ngoan ngoãn há miệng, ngậm thần văn trong miệng liếm liếm, thơm quá, còn thơm hơn cả chữ “Kiếp”. Không hổ là Hương Hương, thần văn của hắn càng lúc càng thơm.

Nó rất muốn ăn, cực kỳ cực kỳ muốn ăn, có điều nó sợ Hương Hương sẽ bóp chết nó, vẫn nên kiềm chế bỏ đi suy nghĩ này thì hơn.

Tô Vũ bắt đầu thao tác thần văn, vận dụng đặc tính thần văn, tầm mắt hơi hoa lên, hình như hắn đã nhìn thấy gì đó, có chút hoa mắt, có chút phức tạp...

Giờ khắc này, dường như hắn nghe được thanh âm.

“Chắc chắn Hương Hương đang muốn nhử ta, bản cục lông sẽ không mắc lừa đâu...”

Tô Vũ cảm giác ý chí sắp không thuộc về mình nữa, lúc bấy giờ, hình như hắn đang dung nhập vào đầu Cục lông nhỏ, dường như hắn nhìn thấy gì đó, về tới quá khứ, hắn như nhớ lại tháng ngày ở Phệ Thần cổ giới lúc trước, hắn thấy Thiên Nguyên cổ thụ cao chọc trời, hắn thấy một cục lông thật lớn...

Ngay sau đó, cục lông kia lộ vẻ hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, tầm mắt Tô Vũ tối sầm, nhanh chóng trở về cơ thể chính mình.

Cục lông nhỏ trừng lớn đôi mắt nhìn hắn, kinh ngạc kể lể: “Hương Hương, hình như vừa rồi ta nằm mơ này, lạ lắm, hình như ta được về nhà ấy...”

Tô Vũ sửng sốt, trong lúc nhất thời, trong lòng hiện lên vô số ý niệm.

Thần văn đặc biệt!

Vậy mà lại hắn dung nhập vào Cục lông nhỏ, nhìn thấy được quá khứ của nó.

Nghĩa là sao?

Văn minh...

Chuyện này có quan hệ gì với văn minh?

Tô Vũ bất giác thất thần, văn minh, dung nhập... Văn minh này sẽ giúp ta thể hội cảm thụ trở thành vạn tộc thật sự ư?

Chỉ có dung nhập thì mới có thể thật sự hiểu biết văn minh vạn tộc?

Phân thân của Lam Thiên cũng có điểm tương tự, dung nhập vạn tộc, trở thành vạn tộc, sau đó, hợp đạo vạn tộc.

Là vậy sao?

Hay đó chỉ là phán đoán của chính mình?

Tô Vũ trầm tư, nhất thời lâm vào mê man.

. . .

Giờ khắc này, trong Phệ Thần cổ giới, Cục lông lớn nhìn một vòng khắp không trung, lâm vào trầm tư, hồi lâu sau mới cất tiếng: “Kỳ lạ!”

Bên cạnh, một cục lông nhỏ hơn một chút hiếu kỳ hỏi: “Đương gia sao vậy? Thương thế vẫn chưa khôi phục à?”

“Không phải...”

Cục lông lớn nhìn chằm chằm không trung, lẩm bẩm: “Hình như có người nhìn lén ta, nhưng trông dáng vẻ lại rất giống tiểu tử nhà chúng ta... Khó hiểu, mặc kệ, ngủ tiếp đi, ngủ một giấc liền không sao!”

Ma ma của Cục lông nhỏ gật gật, nhu thuận nằm xuống tiếp tục nhắm mắt lại.

. . .

Trong phủ thành chủ.

Tô Vũ hoảng hốt nhìn Cục lông nhỏ, ngây người thật lâu.

Cục lông nhỏ cũng nhìn hắn, run bần bật, hình như Hương Hương ốm rồi, trông lạ lắm.

Cục lông nhỏ muốn trở về liếm liếm thần văn cho dễ ngủ, nhưng thấy bộ dáng Tô Vũ dại ra, sợ hắn nổi điên, đành phải tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ với hắn.

“Quá khứ... Dung nhập...”

Tô Vũ lẩm bẩm, dung nhập vạn tộc, thể hội quá khứ của bọn họ, không phải chỉ thay đổi hình thái đơn thuần, trước đây hắn đã có thể thay đổi được hình thái, từng dùng để ngụy trang không ít lần.

Lúc này đây hoàn toàn bất đồng.

Đó không phải ngụy trang hình thái, mà là một loại dung nhập từ sinh lý đến tâm lý, vừa rồi, dường như hắn đã thật sự trở thành Cục lông nhỏ.

“Văn minh!”

Tô Vũ lại thốt lên, đây là tác dụng của văn minh ư?

Cảm ngộ văn minh, lấy thân dung nhập để thấu hiểu.

Vạn tộc chí...

Giờ phút này, hình như Tô Vũ đã hoàn toàn hiểu rõ một chuyện, vạn tộc chí!

Khi hắn sinh ra ý niệm biên soạn vạn tộc chí, thần văn mới đã ra đời, lấy thân dung nhập...

Cuối cùng Tô Vũ đã hiểu!

“Vạn tộc chí, tập hợp vạn tộc, dung nhập vạn tộc, phân tích văn minh vạn tộc... Đây mới là Văn Minh sư chân chính, là người ghi chép văn minh!”

Đúng, hắn bỗng nhiên nghĩ ra định nghĩa, người ghi chép văn minh.

Mỗi thời đại đều nên có một người ghi chép văn minh.

Văn minh đang trôi đi!

Chủng tộc dần diệt sạch!

Chư thiên đại chiến, một đám chủng tộc bị hủy duyệt, một đám chủng tộc bị vùi lấp trong dòng sông lịch sử, có vài chủng tộc không còn lưu lại chút ghi chép nào, có vài tiểu tộc đã không còn ai biết.

Thăm dò văn minh, thăm dò bí ẩn, tìm kiếm văn minh, phân tích văn minh.

Lúc bấy giờ, Tô Vũ có cảm giác rộng mở thông suốt.

“Không phải ta trở thành Văn Minh sư, mà là người ghi chép văn minh.”

“Sách họa kim sắc... Có lẽ cũng là vạn tộc chí... Có thể là của người ghi chép văn minh thời đại trước!”

Tô Vũ nỉ non trong lòng, là vậy ư?

Lúc này, hắn bỗng nhiên có suy nghĩ, sách họa kim sắc chưa chắc đã là thần văn, đương nhiên hiện tại còn chưa thể khẳng định, nhưng hắn cảm thấy, có khả năng người chế tác sách họa cũng giống như mình, người đó đã ghi lại văn minh.

Những chủng tộc đã diệt vong, những công pháp đã biến mất đều được ghi lại.

Nhưng Tô Vũ không gặp được, không thể mở ra.

Sách họa kim sắc tuyệt đối còn rất nhiều giao diện khác, nhưng Tô Vũ không mở ra được.

“Chỉ là, vì sao nó lại lựa chọn ta làm truyền nhân?”

Tô Vũ khó hiểu, hắn chỉ biết rằng có thể mình được truyền thừa từ người ghi chép văn minh đời trước. Sách họa không đơn giản là để Tô Vũ học được công pháp, mà là truyền thừa một chức nghiệp.

Chức nghiệp mà Tô Vũ đặt tên là người ghi chép văn minh.

“Thượng cổ có chức nghiệp như vậy không?”

Tô Vũ ngẫm nghĩ, nhanh chóng đứng dậy, đi thẳng đến hậu điện.

Bình Luận (0)
Comment